HOANG MẠC TARTA - Trang 19

-

À, Simmerman, tôi có nghe cái họ này. Quả thật... Bao nhiêu năm đã trôi

qua... Rõ ràng mọi sự đã thay đổi từ lâu.

Cả hai người lại chìm vào suy nghĩ của mình. Con đường bây giờ chạy

bên sườn dốc có nắng, sau núi lại tiếp núi gấp khúc, thẳng đứng hơn.

-

Tôi đã thấy nó chiều hôm qua từ xa, - Drogo nói.

-

Thấy cái gì? Pháo đài ư?

-

Vâng, Pháo đài. - Vì lịch sự Drogo ngừng lời một chút, rồi nói tiếp: - Tôi

thấy nó rất to lớn, đồ sộ.

-

Đồ sộ? Này anh, đó là một trong những pháo đài nhỏ nhất xây dựng từ rất

lâu rồi. Đơn giản là khi anh nhìn từ xa thì thấy nó vậy thôi, - viên đại úy
đáp, ngẫm nghĩ một lát ông ta nói thêm: - Phải, nó rất cổ, cũ kĩ về mọi mặt.

-

Nhưng nó vẫn là một trong những pháo đài chính, phải không?

-

Không hề, đó là pháo đài hạng hai, - Ortis đáp.

Dường như ông thấy thích thú khi nói xấu về Pháo đài, nhưng giọng ông

ta có một vẻ đặc biệt, giống như giọng của một ông bố đôi khi thích nói về
các khuyết điểm của đứa con mình vì tin chắc rằng chúng không là gì so với
vô số ưu điểm của nó.

-

Chỗ chúng ta đây là một quãng biên giới chết, - viên đại úy nói thêm. -

Người ta không bao giờ phải xem xét lại nó, nó vẫn nguyên như trăm năm
trước.

-

Biên giới chết nghĩa là gì ạ?

-

Là biên giới không cần phải quan tâm đến. Đằng sau nó là một hoang mạc.

-

Hoang mạc ư?

-

Phải, một vùng đất cằn đầy sỏi đá. Được gọi là hoang mạc Tácta.

-

Vì sao lại Tácta? - Drogo hỏi. - Đây có người Tácta ở ư?

-

Thời xưa chắc là có. Nhưng có lẽ đấy chỉ là truyền thuyết thôi. Trong các

cuộc chiến tranh không có người nào từ phía ấy tiến lại chúng ta.

-

Thế nghĩa là chẳng ai cần Pháo đài cả?

-

Chẳng ai cần, viên đại úy đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.