HOANG MẠC TARTA - Trang 34

vang lên nữa không? Thời gian như ngưng đọng lại, bầu không khí hoàn
toàn yên ắng siết chặt cả Pháo đài. Và trong đầu lại chập chờn hiện ra
những cảnh tượng rời rạc của cuộc sống xa xăm lúc trước.

“Bộp!”. Lại cái tiếng khó chịu ấy. Drogo ngồi dậy. Hóa ra, nó lặp lại đều

đặn; tiếng sau không yếu hơn tiếng trước, do đó không thể cho rằng cái
nguồn nước vô hình đã sắp cạn kiệt. Chẳng lẽ ngủ đây được sao? Drogo
chợt nhớ là bên cạnh giường có một sợi dây nhỏ - có thể đó là dây chuông?
Chàng nắm lấy sợi dây khẽ kéo, đâu đó trong các ngóc ngách của tòa nhà
khẽ vang lên tiếng leng keng cụt lủn. Thật ngu ngốc, Drogo chợt hối, lại đi
quấy rầy mọi người vì một chuyện vớ vẩn. Mà vị tất đã có ai đến.

Nhưng chỉ lúc sau trong hành lang đã nghe có tiếng bước chân đến gần,

rồi có ai đó gõ vào cửa.

-

Mời vào! - Drogo nói.

Trên ngưỡng cửa hiện ra một người lính tay cầm đèn.

-

Tôi chờ lệnh ngài, thưa ngài trung úy!

-

Đây không tài nào ngủ được, qủy tha ma bắt! - Giovanni nén giận, kêu lên.

- Cái âm thanh quái đản gì thế? Có phải một đường ống bị rò rỉ không? Anh
hãy đi kiểm tra và chấm dứt cái chuyện khó chịu này đi. Hoàn toàn không
thể ngủ được. Chỉ cần một nắm giẻ nút lại là xong.

-

Đó là cái bể nước, - người lính nói ngay, dường như đã biết trước câu

chuyện nói về gì. - Đó là cái bể nước, thưa ngài trung úy, không làm gì
được đâu.

-

Bể nước?

-

Vâng, thưa ngài trung úy, - người lính giải thích, - ngay sau bức tường này

là một bể nước. Mọi người đều than phiền, nhưng chẳng thể giúp gì được.
Không chỉ ngài mới nghe thấy đâu. Cả ngài đại úy Fontsazo đôi khi cũng
chửi bới, nhưng thật là chẳng làm gì được cả.

-

Thôi được, anh đi đi! - Drogo nói.

Cánh cửa khép lại, bước chân xa dần, và bao trùm lại là bầu không khí

tĩnh lặng; trong ô cửa lại là những ánh sao dọi vào. Giờ đây Giovanni nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.