HOANG MẠC TARTA - Trang 50

-

Không nay thì mai tôi có thể rời khỏi đây, - Prosdotsimo tiếp tục. - Nếu

không phải là ngài đại tá, người không muốn chia tay với tôi... Tôi không
hiểu ở đây có gì buồn cười nào?

Trong bóng nhập nhoạng của căn hầm bật lên tiếng cười khì khì cố nén

của ba gã thợ phụ đang cúi thấp xuống máy khâu với vẻ chuyên cần đầy
phô trương. Ổng lão thì vẫn tiếp tục viết, chẳng thèm để ý đến ai.

-

Các cậu cười cái gì? - Prosdotsìmo hỏi. - Các cậu quá láu lỉnh. Sớm hay

muộn rồi các cậu cũng sẽ hiểu điều đó thôi.

-

Đích thị, - Drogo ủng hộ ông ta. - tôi chẳng thấy có gì buồn cười cả...

-

Cái bọn ngốc, - ông phó may nói. - Chấp chúng làm gì.

Đúng lúc đó trên cầu thang vọng lại tiếng bước chân, và trên cửa xuất

hiện một người lính. Người ta gọi Prosdotsimo lên trên, đến chỉ huy kho
quân dụng.

-

Xin lỗi, thưa ngài trung úy. - ông phó may nói. - Công vụ là công vụ. Sau

mấy phút tôi sẽ quay lại. - Với những lời ấy ông ta bắt đầu leo lên cầu thang
theo sau anh lính.

Quyết định chờ ông ta, Drogo ngồi xuống. Sau khi chỉ huy đi khỏi, ba gã

thợ phụ đã ngừng công việc. Ông lão cuối cùng đã rời mắt khỏi giấy tờ của
mình, đứng lên và đi khập khễnh lại gần Drogo.

-

Ngài nghe thấy không? - Ông ta hỏi, gật đầu đầy ý nghĩa ra phía cửa. -

Ngài đã nghe thấy chứ? Thưa ngài trung úy, thế ngài có biết ông ấy đã ở
đây, tại Pháo đài, bao năm không?

-

Sao tôi biết nổi?

-

Mười lăm năm, thưa ngài trung úy, mười lăm năm đáng nguyền rủa, và cứ

luôn mồm khẳng định mỗi một điều: tôi ở đây tạm thời thôi, không nay thì
mai...

Một gã thợ phụ lầu bầu gì đó. Hẳn chắc câu chuyện này là đối tượng

thường xuyên để họ chế nhạo. Nhưng ông lão thậm chí chẳng ngó về phía
ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.