HOANG MẠC TARTA - Trang 57

Bên bàn trùm lên một sự im lặng nặng nề mà Drogo cho rằng cần phải

phá vỡ.

-

Này, anh Lagorio, - chàng hỏi, - vào mấy giờ ngày mai anh sẽ ra đi nhỉ?

-

Tôi nghĩ, khoảng mười giờ. Cũng muốn đi sớm hơn, nhưng cần phải tạm

biệt ngài đại tá.

-

Ngài đại tá vẫn dậy lúc năm giờ sáng, cả mùa hè lẫn mùa đông - đúng năm

giờ, vậy nên vì ngài ấy thì bạn không phải bị chậm trễ đâu.

Lagono cười to.

-

Phải, nhưng tôi lại không định dậy từ năm giờ. Ít ra trong buổi sáng cuối

cùng tôi sẽ ngủ bù, chẳng có ai thúc đuổi tôi mà.

-

Nghĩa là, ngày kia cậu sẽ đến nơi, - Morel nhận xét không thiếu ghen tị.

-

Tôi thề, bản thân tôi cũng nghĩ điều đó có vẻ là không thể, - Lagorio đáp

lại.

-

Cái gì là không thể chứ?

-

Rằng sau hai ngày tôi đã ở trong thành phố, - Lagorio nói rõ. Và sau

thoáng dừng, nói tiếp: - Giờ thì - đã vĩnh viễn.

Angustina tái nhợt: chàng ta đã không còn vân vê ria mép mà ngồi hướng

cái nhìn vô định vào cảnh mập mờ của nhà ăn, nơi đặc biệt cảm thấy buổi
tối đang đến - cái giờ khi những nỗi sợ rời bỏ những bức tường trống trơ,
còn những nỗi buồn dịu lại, khi tâm hồn kiêu hãnh vẫy cánh, bay lên phía
trên toàn nhân loại đang say ngủ. Những con mắt đông cứng của các vị đại
tá trên những bức chân dung lớn chan chứa những linh cảm các chiến trận
vĩ đại. Còn mưa thì vần rót không ngừng.

-

Thử tưởng tượng, - lại hướng về Angustina, Lagorio nói một cách tàn

nhẫn, - ngày kia, vào thời gian này, có thể tôi đã ở Concalvi. Một xã hội
sang trọng, âm nhạc, những phụ nữ xinh đẹp.

Họ vẫn thích đùa như thế trước kia.

-

Ôi dào cái khẩu vị của cậu! - Angustina đáp lại vẻ khinh thị.

-

Mà có thể... - Lagorio tiếp tục từ những động cơ tốt đẹp nhất, với một mục

đích duy nhất thuyết phục được bạn, - phải, chắc lẽ tôi sẽ làm thế này - đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.