HOANG MẠC TARTA - Trang 65

Binh lính được thay ca nộp vũ khí và tản về các hướng khác nhau. Những

bước đi của họ trên tuyết hòa trộn, âm vang trầm đục, nhưng nhạc hành tiến
vẫn ngự trị phía trên tất cả mọi người. Rồi sau - đó là điều huyền hoặc - các
bức tường đã bị bóng tối ôm trùm, bóng tối chầm chậm vươn lên đỉnh điểm,
còn từ khoảng tuyết trống trên gờ thành, bắt đầu bốc lên những đám mây
trắng giống như những con chim giang đang bơi trong khoảng không giữa
các vì sao. Mắt Drogo loáng qua bức tranh của cuộc sống thành phố thân
thương - một hồi ức thật nhợt nhạt: các phố ầm ĩ dưới mưa, các bức tượng
thạch cao, những đường binh ẩm thấp, những chiếc chuông thảm hại, các
khuôn mặt mệt mỏi kiệt quệ, những buổi tối lê thế bất tận, các trần nhà ám
khói.

Còn ở đây, trên núi, đã buông xuống một buổi tối kì ảo với những đám

mây bay qua phía trên Pháo đài, một đêm hứa hẹn điều gì đó khác thường.
Và từ phía kia, từ phương Bắc, cái phương Bắc bí ẩn không trông thấy rõ
qua những bức tường, - chàng cảm thấy điều đó - số phận của chàng đang
xô tới.

-

Bác sĩ, thưa bác sĩ, - Drogo rặn ra từ cổ họng, - tôi khỏe mạnh ạ.

-

Tôi rõ điều đó, - bác sĩ đáp. - Thế anh đã nghĩ sao?

-

Tôi khoẻ, - Drogo nhắc lại, hầu như không nhận ra giọng của mình. - Tôi

khỏe mạnh và muốn ở lại.

-

Ở lại đây, trong Pháo đài? Anh đã nghĩ lại, không muốn rời đi ư? Có

chuyện gì với anh vậy?

-

Tôi không biết, - Drogo đáp. - Nhưng tôi không thể rời đi.

-

Ô-ô! – Bước lại gần chàng, Rovina kêu lên. - Nếu anh không đùa, ôi trời,

tôi chỉ vui mừng vì điều đó thôi.

-

Không, tôi không đùa, - Drogo nói, cảm thấy một cảm giác đê mê lạ lùng

nào đó giống như niềm hạnh phúc. - Thưa bác sĩ, ông có thể vứt mẩu giấy
nọ đi được.

X

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.