HOANG MẠC TARTA - Trang 83

Đêm dài mãi, từ thung lũng tối sẫm lại lan tỏa một nỗi sợ. Đêm kéo

dài, Drogo cảm thấy mình nhỏ nhoi và đơn độc. Đừng mong chờ gì sự cảm
thông ủng hộ thân tình của Tronc: họ quá khác xa nhau. Nếu bây giờ bên
cạnh có bạn bè - dù một người thôi, - sự thể sẽ khác, lúc ấy hẳn Drogo đủ
sức thậm chí để đùa giỡn và sự chờ đợi bình minh không giày vò nặng nề
đến thế.

Những lưỡi mây mù cứ trườn và trườn mãi trên bình nguyên, tạo ra

quần đảo hư ảo trong đại dương đen đặc. Một trong số chúng vươn đến tận
chân Đồn, phủ mất cái vật bí ẩn nọ. Vạn vật chung quanh thấm đẫm hơi ẩm;
áo khoác của Drogo ngấm hơi nước và rủ xuống những nếp gấp nặng nề.

Đêm dài làm sao! Chàng đã mất đi hi vọng đến lúc nào đó đêm sẽ qua,

nhưng bầu trời bất chợt gợn lên mà xám nhợt, những cơn gió lạnh băng giá
báo hiệu bình minh đến gần. Chính lúc đó Drogo cảm thấy buồn ngủ rũ
người. Tiếp tục đứng cạnh lan can, chàng đã hai lần gục đầu và hai lần, giật
mình, tỉnh dậy. Rốt cuộc chàng bất lực rũ xuống cặp mi trĩu nặng khép lại.
Một ngày mới bắt đầu.

*

Drogo tỉnh dậy do ai đó chạm vào tay chàng. Khó lắm chàng mới dứt

khỏi giấc ngủ, kinh ngạc rằng trời đã sáng bạch. Vang lên giọng của ai đó -
tất nhiên, của Tronc:

-

Thưa ngài trung úy, đó là một con ngựa.

Chỉ lúc đó chàng mới quay về thực tại, nhớ về Pháo đài, về Đồn Mới, về

cái chấm đen bí ẩn kia. Và chàng lập tức ngó xuống dưới, cháy bỏng khao
khát nhận ra tất thảy và trong tiềm thức hi vọng một cách hèn nhát trông
thấy đằng ấy chỉ mỗi những tảng đá và bụi cây - không gì cả, chỉ có bình
nguyên như hiện hữu bao giờ cũng vậy - không người, hoang vắng.

Nhưng cái giọng bên cạnh cứ lặp lại:

-

Thưa ngài trung úy, đó là một con ngựa.

Và Drogo thực sự đã nhìn thấy con ngựa hoang đương đang đứng bất

động dưới chân mỏm núi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.