HOÀNG QUYỀN - Trang 1003

Hơi thở mát lành hoa diễm của y, như áng mây mùa thu ung dung phủ

xuống, còn ánh mắt lại tựa chiếc thuyền phiêu du, muốn chở trái tim ai trôi
qua hai bờ xa cách.

Nàng không trả lời, y cũng không nhường, tiếng thở khe khẽ bên tai,

vừa nhẹ vừa nhạt, như sợ kinh động đến vẻ mong manh của nàng lúc này.
Nhưng trong cái cắn lại mang lực đạo ương ngạnh, Phượng Tri Vi đành
mỉm cười bất đắc dĩ, đẩy y ra, lấy tay che tai, một lúc sau mới nói tiếp:
“Nhất định phải chờ ngài, hai ta cùng nhau trở về kinh thành.”

Nàng vươn tay, thuận thế xoa xoa cằm Ninh Dịch. Sờ phải mấy sợi râu

lún phún bèn mỉm cười nhẹ nhàng nhổ ra, đổi lại một tiếng cười trầm thấp
của y. Sóng mắt nàng lưu chuyển, kiều mỵ nói: “Tôi nghi nhớ hình dáng
ngài bây giờ, đến lúc đó nếu tôi kiểm tra thấy ngài gầy đi, thì tôi không tha
cho ngài đâu.”

“Nàng định không tha cho ta thế nào?” Tiếng cười của Ninh Dịch ẩn

chứa niềm vui âm ỉ.

“Giết ngài này, không đội trời chung với ngài này.” Phượng Tri Vi

mỉm cười đáp.

“Được, ta chờ nàng kiểm tra.” Y buông tay, trong ý cười thêm mấy

phần mờ ám, “nàng muốn kiểm tra thế nào thì kiểm tra thế đo, đừng nói là
mặt, mà chỗ nào … cũng được hết cả.”

Phượng Tri Vi rụt tay về, lườm y, nghĩ bụng y không nhìn thấy, cũng

hết cách với y rồi. Nàng lặng lẽ sờ vành tai mình, là bị cắn đỏ lên, hay là tự
nó đỏ lên?

“Ngài mang đứa bé kia theo đi.” Nàng nói, “Trước khia tôi cứu nó,

cũng vì nghĩ liệu có giúp ích gì cho mắt ngài không, ai ngờ cuối cùng lại để
tôi dùng. Cả vị danh y kia nữa, ngài xem có nên đưa đi cùng không, cùng
nhau nghĩ cách.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.