HOÀNG QUYỀN - Trang 1019

Cho nên phải nói với nàng, cảm ơn cô.

Cố Nam Y cảm thấy, lời muốn nói nhất định phải nói ra, lần trước đã

đợi quá lâu, suýt nữa thì vĩnh viễn không thể thổ lộ thành lời với nàng, lần
này dĩ nhiên không thể bỏ qua được.

Y nói xong, cảm thấy tâm tư mình sáng tỏ, lại ôm chăn bông ngủ tiếp.

Còn cái người đáng thương nào đó lại vì y mà bàng hoàng đến không

ngủ nổi. Phượng Tri Vi trợn mắt nhìn y, nhìn y ném ra một tảng đá đập
trúng người ta rồi lăn quay ra ngủ, giận mà không có chỗ trút, bèn đưa tay
lay lay y, “Này, này, đừng có ngủ, dậy giải thích rõ ràng cái coi.”

Cố thiếu gia mở mắt, ánh mắt trong veo như hồ nước thu, “Gì thế?”

Y đã quên mất tiêu rồi.

Phượng Tri Vi nhìn y bất đắc dĩ: “Huynh nói cảm ơn tôi.”

“Ở,” Cố thiếu gia suy nghĩ, vỗ vỗ ngực mình, từ tốn nói: “Khi cô sắp

chết, chỗ này rất khổ sở. Cảm ơn cô đã giúp ta hiểu được, cái gì gọi là khổ
sở.”

Cảm ơn cô đã giúp ta hiểu được, cái gì gọi là khổ sở.

Phượng Tri Vi nhìn đăm đăm cái người đang đặt tay lên ngực mình,

nam tử trịnh trọng nói cảm ơn nàng giúp y “hiểu được khổ sở”, từ từ cắn
môi dưới, một lúc sau, vàng mắt dần dần nhuốm lên một tầng đỏ nhạt.

Anh trăng nhàn nhạt khi tỏ khi mờ, Cố Nam Y chìm trong ánh trăng

ấy, thoạt nhìn khoan thai tĩnh lặng, chỉ có Phượng Tri Vi mới biết, sự khoan
thai tĩnh lặng của y, không hề liên quan đến đẹp đẽ hay ấm áp.

Trên đời có một loại người, đắm chìm trong vực sâu băng lãnh, đối

với họ những niềm vui đơn giản nhất và những nỗi đau mãnh liệt nhất, đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.