HOÀNG QUYỀN - Trang 1037

Phượng Tri Vi nghe tiếng động này, mới bừng tỉnh ngoái lại, nhưng y

đã chạy ra ngoài mất rồi. Nàng ngạc nhiên nhìn theo bóng y, không hiểu
người này lại nổi điên cái gì nữa.

Lần này Cố thiếu gia đi suốt cả ngày, bặt vô âm tín. Ban đầu Phượng

Tri Vi vẫn rất yên tâm, nàng thừa biết bên cạnh y bao giờ cũng có người đi
theo bảo vệ, nhưng lâu dần cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Dù sao từ
ngày quen nhau đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên Cố thiếu gia chủ động rời
xa nàng lâu đến thế.

Đêm đã về khuya, nàng vẫn chờ đợi trong phòng, đứng ngồi không

yên. Nàng nghĩ ngày thường con người ấy vẫn luôn đi theo mình, thì mình
không cảm thấy quan trọng cho lắm; nhưng một khi người ấy đột ngột rời
xa mình, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy trống vắng.

Trên đỉnh đầu có tiếng tay áo xé gió, nàng bất thình lình đứng dậy.

“Rầm.”

Một kẻ tử trên nóc nhà rơi “bụp” xuống ngay dưới chân nàng.

Phượng Tri Vi hoảng hốt, trong nháy mắt trái tim nhảy vọt lên cổ

họng, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, biến sắc.

Kẻ trên người cắm kim chi chit, đang rên rỉ lăn lộn dưới chân nàng, rõ

ràng là tên thủ lĩnh sát thủ nàng từng lấy gạch đập ở dịch trạm đêm ấy.

Từ trên nóc nhà, Cố Nam Y nhẹ nhàng đáp xuống theo. Áo y vương

bụi đất, hơi thở có phần bất ổn, hiển nhiên y đã bôn ba suốt một ngày dài.

Y đột ngột bỏ đi, chính là để kiếm tìm kẻ đó thay nàng sao?

Ánh mắt Phượng Tri Vi dừng lại trên thân thể cắm đầy kim của kẻ kia,

vị trí cắm kim hết sức tinh diệu, cắm đâu cũng khiến kẻ khác đau đớn đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.