HOÀNG QUYỀN - Trang 1055

Phượng Tri Vi đã tìm được lý do chính đáng cho mình, bèn nghiêm

chỉnh cất mớ thư lại. Thư trong hộp chắc vẫn còn, nhưng nàng không định
dốc ra hết trong một lần. Tâm tình nhua hoà đẹp đẽ như thế, nhoáng cái đã
vung tay hết sạch, thì đúng là một sự lãng phí.

Đêm dài người lặng tiếng, tha hương trên đường, nỗi lòng muộn

phiền, trăm sự vướng thân...Vào những lúc như thế, chớ ngại mà ôm chiếc
hộp ra, vỗ một cái, xóc một cái, sau đó đổ ra sự mong chờ vui vẻ và tâm
tình đẹp đẽ.

Giữ lại, để những ngày tháng đằng đẵng sau này, nàng vẫn còn một

chỗ gửi gắm niềm vui sướng.

Nàng trải giấy viết thư, mài mực thấm bút, nằm bò ra bàn viết thư.

“...Ninh Dịch, thư của tôi bây giờ ngài vẫn chưa đọc được, dù sao

cũng phải chờ mắt ngài sáng trở lại mới đưa cho ngài. À, tôi muốn hỏi ngài
dùng thuốc rồi mắt có đỡ hơn chưa? - Tôi biết đây đúng là lời thừa, chờ
ngài có thể đọc được bức thư này, tất nhiên là mắt đã đỡ, cho nên câu hỏi
này ngài cứ xem như không đọc thấy.

San hô tôi nhận được rồi, rất đẹp, giống như một đoá mẫu đơn bé xíu,

ngài nói xem nên làm nhẫn hay làm hoa cài đầu? Tuy tôi e rằng khó có dịp
dùng tới, nhưng để nhìn thôi cũng tốt lắm rồi. Lông chim rất trắng, bông
lau cũng rất đẹp, tôi nghĩ bao giờ chúng ta trở về kinh cũng sẽ đi ngang qua
hồ cỏ lau kia, đến khi đó tôi muốn tận tai nghe tiếng hồ cỏ lau rì rào trong
gió tựa như tiếng thuỷ triều, hoặc giả cũng có một cọng lông chim rơi
xuống vạt áo tôi, ưm...Ngài có chịu cùng tôi nghe lại âm thanh đó một lần
không?”

Ánh đèn dần dần leo lét, toát ra một quầng sáng màu vàng nhạt. Trong

quần sáng ấy, đôi mắt trời sinh đã mơ màng của Phượng Tri Vi càng thêm
ướt át long lánh, tựa như hạt mã não đen ngâm trong thuỷ tinh vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.