HOÀNG QUYỀN - Trang 1084

Mới sáng sớm tinh mơ, Phượng phu nhân đã trở dậy rửa mặt chải đầu

như ngày thường, sắp xếp thu dọn đồ đạc trong phòng mình, lại vào tiểu
viện mình đã ở trước kia, một lúc sau mới đi ra, sau cùng bà tới Tụy
Phương trai của Phượng Tri Vi.

Trong khoảng thời gian Phượng Tri Vi rời kinh, cửa chính của Tụy

Phương trai vẫn đóng im im. Bên ngoài chỉ biết Phượng Tri Vi “mắc bệnh
đầu mùa”, thi thoảng có người Thu phủ tới đưa đồ, vẫn thấy một cô gái che
mặt cả ngày ngồi trong phòng không tiếp ai, có điều từ tối hôm qua trở đi,
cô gái này đã biến mất, nhưng Thu phủ đang lúc rối tinh rối mù, nên chẳng
ai phát hiện ra cả.

Phượng Phu nhân đi thẳng một mạch vào Tụy Phương trai, tìm kiếm

một hồi trong phòng ngủ của Phượng Tri Vi, cầm vật gì đó trở ra.

Sau đó bà xuất phủ, lưng mang một bọc đồ, đi tới bộ Hình xin được

thăm Phượng Hạo, đút lót rất nhiều bạc mới được đưa vào đại lao bộ Hình.

Phượng Hạo bị nhốt trong lao đã lâu, do đã được Ninh Dịch căn dặn từ

trước nên nó cũng không phải chịu khổ chịu sở, còn được vỗ béo lên một
chút, nhưng vẫn không được gặp người ngoài. Nhác thấy Phượng phu nhân
xuất hiện, nó lập tức lao bổ lại, lắc rầm rầm hàng song gỗ, “Mẹ! Mẹ!”

“Con trai.” Phượng phu nhân ngồi xổm xuống trước cửa lao, nhìn kĩ

mặt mày Phượng Hạo, thò tay nhẹ nhàng vuốt ve mớ tóc rối của nó.

“Mẹ, mẹ đến đưa con ra ngoài phải không?” Phượng Hạo mừng rỡ

như điên, nắm lấy tay Phượng phu nhân, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm
chằm vào mắt bà, “Tốt quá rồi! Con chịu đủ lắm rồi! Mẹ, sao bấy lâu mẹ
chẳng chịu đến thăm con!”

Phượng phu nhân không hề né tránh ánh mắt chờ mong của nó, bà

lặng lẽ ngắm Phượng Hạo, ngắm nghía kĩ càng, một tấc cũng không bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.