HOÀNG QUYỀN - Trang 1086

Đến lúc rồi.

Bà đột ngột đứng lên, thò tay ra, rút một cây búa nhỏ đã được mài sắc

từ đáy bọc đồ.

Không chờ Phượng Hạo đang há mồm trợn mắt có phản ứng, bà vung

búa lên, đầu búa bổ vào hàng rào gỗ.

“Rầm”, rào gỗ to bằng miệng bát bị cắt thành hai đoạn, vụn gỗ bắn tứ

tung. Phượng phu nhân không ngơi không nghỉ, búa thứ hai lại bổ xuống.

Phượng Hạo ôm đầu thét to, kinh hoàng lùi vào trong lao, trợn mắt

nhìn Phượng phu nhân điên cuồng bổ cửa lao, khua lên những tiếng loảng
xoảng – mẹ mình điên rồi! Bà muốn cướp ngực sao? Làm sao cướp được
chứ? Ai đời lại đi chém cửa cướp ngục trước mặt người ta như thế chứ?

“Mẹ, mẹ điên rồi!” Nó thét lớn, hoảng hốt dựa vào tường nhà lao, gào

lên với bên ngoài, “Bà ấy điên rồi! Ta không bảo bà ấy cướp ngục! Không
phải ta, không phải ta!”

Tiếng động rầm rầm không hề che giấu đã đánh động đám nha dịch

vừa đi khỏi, bọn họ quay phắt lại, gần như không dám tin vào mắt mình –
trên đời lại có người dám công khai cầm búa chém cửa lao cướp ngục giữa
ban ngày ban mặt, ngay dưới con mắt của nha dịch!

Do chuyện này quá khó tin, nên bọn họ cứ đứng đực ra đó, nhất thời

quên luôn phản ứng. Phượng phu nhân dường như chẳng hề nghe thấy tiếng
gào thét của Phượng Hạo, bổ dăm ba nhát đã phá được cửa lao, quẳng búa
xuống đất, sải bước vào trong lao, đưa tay tóm lấy Phượng Hạo chạy ra
ngoài.

“Con trai, chúng ta đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.