HOÀNG QUYỀN - Trang 1087

Phượng Hạo sợ đến đớ người, bị bà kéo lảo đảo tiến lên một bước. Rồi

nó phản ứng lại, liều mạng lùi ra đằng sau, “Không không không… tôi
không đi với bà, bà điên rồi, bà hại tôi!”

Bị giam trong lao không chết được, nhưng dùng vũ lực cướp ngục là

tội chết.

Nó liều mạng muốn giãy ra, nhưng bàn tay Phượng phu nhân lại siết

chặt lấy cổ tay nó giống như kìm sắt. Trong con giãy giụa kinh hoàng, nó
lại nghĩ ngợi lung tung, võ công của mẹ hóa ra vẫn không hề sa sút? Mẹ
luyện tập vào lúc nào nhỉ?”

Lúc này đám nha dịch đã phản ứng lại, xôn xao cả lên, có kẻ sợ hãi

kêu gào, có kẻ lại gầm lên: “Tóm cổ bọn chúng!” Có kẻ nhanh chóng chạy
đi báo tin cầu viện, bên ngoài càng thêm nhiều cái bóng lóe lên, siết vòng
vây lại.

Phượng phu nhân nắm tay Phượng Hạo, tung cước đá cái bọc lên lưng,

xông ra ngoài.

Ánh mắt Phượng Hạo vô thức chạy theo cái bọc rồi dừng lại trên mặt

mẹ, chợt phát hiện ra sắc mặt Phượng phu nhân rất kì quặc. Người xuất
hiện càng lúc càng nhiều, giữa muôn trùng vây mà bà lại nở một nụ cười cổ
quái, nhưng nơi khóe mắt, đã có một giọt lệ lặng lẽ chảy ra.

Sau đó bà kiên quyết ngửa đầu lên, giọt lệ chảy theo khóe mắt ngấm

vào tóc mai. Ánh sáng tù mù loe lét tù ngọn đèn đằng xa chiếu lên khuôn
cằm ngửa lên của bà, đây là một tư thế bi thương mà kiên quyết đến không
thể sửa đổi.

Nó bỗng dưng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Đám đông ào ào lao tới, lấp kín đường ra. Tay nó nằm gọn trong tay

mẹ, dùng hết bình sinh cũng không tài nào giãy ra nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.