HOÀNG QUYỀN - Trang 1093

“Ngươi là nữ soái đương triều, một đời nữ kiệt công trạng lẫy lừng,

khi ngươi còn trẻ đã lập công rất lớn với Thiên Thịnh,” Thiên Thịnh đế cất
giọng trầm trầm, tiếc nuối vô vàn, “Vì sao sau đó lại giúp kẻ ác làm việc
xấu, cưu mang dư nghiệt của Đại Thành?”

Phượng phu nhân im lặng, hồi lâu mới cười đáp: “Đều là oan nghiệt

cả.”

Thiên Thịnh đế lại rơi vào trầm ngâm. Hai người ở xa cách nhau một

tầng thiết lao đều im lặng, một người ôm quyết tâm lạnh giá chờ đợi kết
cục cuối cùng, một người ngẩn ngơ giữa nỗi mịt mờ khó hiểu, như thấy lại
nữ tử anh khí bừng bừng nhiều năm trước đây, trên kim điện quăng chén
vàng, cất tiếng lanh lảnh.

“Thần không dám cùng hạng phấn son tầm thường này hiến nghệ

chung, làm ô uế mặt mũi thiên triều ta.”

Khi ấy nữ tử kia như cầu vòng, tỏa sáng rực rỡ khắp cung điện nhợt

nhạt, từ đó trở đi nhung nhan ấy vẫn in trong tâm trí, cho đến hôm nay nhớ
lại, mới giật mình kinh ngạc nhận ra thời gian thật vô tình.

Năm tháng đã trôi xa như tờ giấy cũ bị ngâm lâu trong ẩm mốc nên

dính bết lại với nhau, chẳng lật giở nổi tâm trạng nặng nề lúc này.

Rất lâu sau, Thiên Thịnh đế cuối cùng cũng nói tiếp: “Phượng Tri Vi ở

đâu?”

Phượng phu nhân giả đò chấn động, một lúc sau mới nói: “Trước đó

không lâu nó phát bệnh đậu mùa, rời kinh trị bệnh, bây giờ chắc hẳn đã về
kinh rồi.”

Bà quay lại, nhìn Phượng Hạo đang ngủ ngon lành, đột nhiên rơi lệ.

Tư thế sững sờ bất động mà bà vẫn một mực kiên trì dường như đã bị câu
nói này nghiền nát hoàn toàn. Tay áo phất lên, bà quỳ xuống mặt đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.