HOÀNG QUYỀN - Trang 1095

năm đó, bà ta đã làm chứng đứa bé bỏ trốn năm đó là một Hoàng tử. Hơn
nữa trẫm cũng đã tìm ra bà đỡ thật sự cho ngươi năm đó, Phượng Tri Vi
mới là con gái ruột của ngươi, Phượng Hạo là con nuôi, hơn nữa nó còn lớn
hơn Phượng Tri Vi! Ngươi cho nó đeo một cái khóa vàng quanh năm, sửa
lại hết ngày sinh tháng đẻ của nó.”

Phượng phu nhâm cào mạnh ngón tay xuống đất, đầu ngón tay khe

khẽ run, trên mặt lại tỏ ra kinh hãi tột cùng, buột miệng nói: “Tri vi là con
ruột của thần? Làm gì có chuyện đó! Năm xưa đứa con đó của thần vừa
sinh ra đã chết rồi…” Bà nói được nửa câu bỗng dưng im bặt, lại tỏ ra thái
độ khiếp sợ, như thể đột ngột nhớ ra điều gì, toàn thân bắt đầu run rẫy dữ
dội.

“Quả nhiên bản thân ngươi cũng bị người ta lừa rồi! Không dưng làm

lá chắn cho kẻ khác!” Thiên Thịnh đế không nhìn thấy dáng vẻ ẩn nhẫn của
Phượng phu nhân, chỉ nhìn vào nét mặt bà, càng thêm khẳng định suy đoán
của bản thân, “Trẫm còn tưởng ngươi trúng phải thứ cổ gì, thà dùng chính
con gái ruột của mình để đổi lại sự sống cho dư nghiệt của Đại Thành, còn
muốn bỏ lại nó, dẫn theo Phượng Hạo cướp ngục chạy trốn, thì ra, thì ra là
như vậy!”

Phượng phu nhân “a” lên một tiếng, trong nháy mắt tuôn lệ đầy mặt.

Thiên Thịnh đế nhìn vẻ mặt thê lương của bà, nghĩ hóa ra bà ấy đã bị

lừa gạt mười mấy năm, suýt nữa đã để lại con gái ruột của mính chết thay
cho kẻ khác, lòng không khỏi bùi ngùi. Nhưng nghĩ đến chuyện dù có bị
lừa thì bà cũng đã phạm vào tội đại nghịch mà hoàng triều kiêng dè nhất,
trong lòng đau đến quặn thắt, sinh ra chút nóng nảy, cất giọng lạnh lùng:
“Trẫm không biết ngươi còn che chở Phượng Hạo làm chi, lẽ nào ngươi
còn hy vọng mình sẽ còn sống sót trở ra, mai này Phượng Hạp sẽ cho ngươi
cái danh Thái hậu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.