HOÀNG QUYỀN - Trang 1094

“Bệ hạ… Minh Anh biết ngài sẽ không buông tha cho Tri Vi, Minh

Anh chỉ xin… chỉ xin được chết cùng với nó…” Một giọt lệ rưng rưng trên
khóe mắt bà, chực rơi mà chưa rơi, khiến người ta thấy mà cõi lòng muốn
trầm xuống lại không trầm được, “…Còn nữa, Hạo Nhi vô tội… Xin bệ hạ
tha cho nó…”

Thiên Thịnh đế im lặng, một lúc sau hừ lạnh.

Phượng phu nhân cuối đầu, ngón tay gẩy gẩy trên khe sắt, móng tay

mơ hồ rỏ máu.

“Bịch.”

Một cái gói nhỏ ném đến trước mặt bà, trong giọng nói của Thiên

Thịnh đế ẩn chứa cơn giận: “Minh Anh, đến giờ này mà ngươi còn lừa dối
trẫm?”

Phượng phu nhân mở cái gói kia ra, nhìn kĩ một lượt những món đồ

bên trong, càng nhìn sắc mặt càng xám như tro, miễn cưỡng bình tĩnh cất
lại, dập đầu nói: “Minh Anh không hiểu bệ hạ có ý gì.”

“Ngươi đúng là ngu trung với Đại Thành đến không sao hiểu nổi!”

Thiên Thịnh đế gầm lên, “Lại chơi cái trò thay mận đổi đào này.”

Thân thế Phượng phu nhân bắt đầu run rẩy, bà cắn môi dưới, cứng

giọng giải thích: “Bệ hạ, người bị lừa rồi.”

“Trầm sẽ không ngu ngốc đến thế đâu!” Thiên Thịnh đế giận dữ

không kiềm chế nổi, “Phượng Hạo cớ sao còn có một mảnh khóa vàng?
Ngày sinh tháng đẻ trên khóa ấy cớ sao lại không ăn khớp? Vì sao còn có
kí hiệu ngầm của Đại Thành? Nó rõ ràng là đứa bé ngươi nhận nuôi, tại sao
ngươi lại phải nói nó là con ruột? Kim Thược vệ tìm ra bà đỡ, manh mối
chỉ thẳng vào Phượng Tri Vi, nhưng bà đỡ này vì sao lại chết bất đắc kỳ tử?
Trẫm nói cho ngươi biết, trẫm đã tìm ra cung phi cuối cùng của Đại Thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.