HOÀNG QUYỀN - Trang 1111

xuống đất lê lết từng chút một, đầu gối mài lên mặt đất lởm chởm đá, máu
thịt lẫn lộn… Những giọt máu nóng bỏng bắn vào trong mắt hắn, nóng
bỏng hơn cả nước mắt. Hắn ôm nỗi lòng như thiêu đốt đó thề với bản
thân… rằng nếu có thể sóng sót ra ngoài… nhất định… nhất định sẽ đối xử
tốt với nàng…

Một lời thề như thế, khi ấy cảm thấy trọn đời không thể quên. Nhưng

thời gian rốt cuộc đã vót mòn trí nhớ, dần dần cũng nhạt phai… Cho đến
hôm nay, nữ tử ấy mỉm cười mang theo mấy phần hoài niệm, nhẹ nhàng
nhắc lại chuyện của hai mươi năm trước.

Ông ta nắm chặt tay bà, máu đào tựa lửa như thể thiêu đốt con tim ông

ta. Ông ta ghé tai bà, khẽ khàng nói: “Trẫm vẫn luôn nhớ đến nàng… Năm
ấy trên kim điệm nàng quẳng chén làm thơ, trong lòng trẫm…”

Đây là khúc mắc trong lòng ông ta, cho đến khi bà chết, ông ta cũng

không quên hỏi cho rõ ràng – năm nào quẳng chén làm thơ trên kim điện,
trong lòng ông ta rung động sâu sắc, sau đó liền chuẩn bị hạ chiếu phong bà
làm phi. Ai ngờ chưa được bao lâu, bà đã bỏ trốn cùng kẻ khác, đó là lần
đầu tiên trong đời ông ta phải đối mặt với sự cự tuyệt, đến từ bà.

“… Minh Anh chưa bao giờ dám yêu bệ hạ…” Phượng phu nhân tỉ mỉ

xoa lên hàng râu lún phún của Thiên Thịnh đế, nở một nụ cười thê lương,
“… Tam cung lục viện… bảy mươi hai phi tần… Minh Anh vọng tưởng
cùng bệ hạ… một đời một kiếp sánh chung đôi… Nhưng chuyện đó là
không thể… Cầu chẳng được… Ở lại Đế Kinh cũng chỉ thêm buồn… Minh
Anh không… bỏ trốn cùng người khác… mà là thần bỏ đi một mình… Đến
năm sau… vì giang hồ túng thiếu… nên mới gả cho người ta…”

Thiên Thịnh đế ngẩn ngơ nhìn bà, thê lương nói: “Minh Anh! Bao

nhiêu năm qua trẫm đã hiểu lầm nàng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.