HOÀNG QUYỀN - Trang 1116

Phượng Tri Vi nghe thấy câu này, trong lòng nhẹ nhõm, suýt nữa đã

ngã bệt trên đất. Nàng chạy như điên về kinh thành, trên đường đi đã sớm
hao hết thể lực, rồi lại liên tục xông qua sáu tầng cửa cung, từ lâu đã cạn
kiệt sức lực.

Nhưng giờ còn chưa phải lúc để ngã xuống, nàng vùng lên, dập đầu

với Thiên Thịnh đế, rồi chẳng nói chẳng ràng xoay người bước vào nội
điện.

Thiên Thịnh đế nhìn theo bóng dáng nàng bằng ánh mắt mừng vui,

Phượng Tri Vi lúc này càng giống Thu Minh Anh, thì ông ta càng an tâm
hơn.

Phượng Tri Vi đi thẳng vào nội điện, những người khác đã lánh cả ra

ngoài.

Phượng phu nhân trên đầu đắp khăn trắng, che khuất đi vết thương. Bà

nhìn thẳng lên nóc điện, ánh mắt đã rã rời.

“Mẹ!”

Phượng Tri Vi quỵ xuống, nhào tới trước giường.

Phượng phu nhân nghe thấy tiếng gọi kia, ánh mắt sáng rực lên trong

tích tắc. Bà cố gắng chuyển tầm mắt, tìm kiếm bàn tay của Phượng Tri Vi.

“Con… quả nhiên đã đến…” Tiếng bà thều thào, khóe môi khẽ nhếch

lên thành một nụ cười, “… Suýt nữa thì mẹ… đã chờ không kịp…”

Phượng Tri Vi nhắm mắt lại, siết chặt lấy tay bà, nhẹ nhàng nói như

mộng du: “Con sẽ không để mẹ uổng công chờ… Con đến rồi đây…”

Nàng đưa tay, nhẹ nhàng vén khăn trắng trên đầu Phượng phu nhân.

Bà không còn sức lực ngăn cản nàng, nở một nụ cười dịu dàng buồn bã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.