HOÀNG QUYỀN - Trang 113

Ngưòi kia nghiêng nghiêng đầu, ánh trăng xuyên qua mạng che bên

dưới cái nón, thấp thoáng thấy sóng mắt sáng ngời tĩnh lặng, như một viên
ngọc ngưng đọng lại, không hề di chuyển.

"Bắt người trong viện."

Phượng Tri Vi lại ngớ người, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Không biết là ai,

miễn là người trong viện? Vấn đề là lúc ấy trong viện có rất nhiều người."

Người kia hình như ngẫm nghĩ một thoáng. Y nói chuyện rất chậm, trả

lời cũng lâu, thốt ra từng chữ từng chữ một, giọng điệu không hề lên bổng
xuống trầm, lúc trả lời không thèm nhìn người, ánh mắt chỉ đỗ lại trong
vòng một thước ba tấc đất trước mặt mình, trông như một người trí tuệ
chậm phát triển. Nhưng Phượng Tri Vi lại biết, một người trí tuệ chậm phát
triển rất khó học thành thứ vỗ công tuyệt đỉnh lưu loát như mây bay nước
chảy của y.

Rồi nàng nghe y đáp: "Bọn họ bảo, bắt người trong viện."

Phượng Tri Vi ngớ người mất một lúc rồi lờ mờ hiểu ra, xem ra người

này nhận lệnh kẻ khác đến đây, có lẽ là đi bắt hắc y nhân. Hắc y nhân vẫn
luôn sống một mình, không hề có khách lạ, cho nên cái gã cố chấp này đã
được dặn chỉ cần bắt người trong viện là xong. Ai ngờ nàng lại xông vào,
mà trảo cuối cùng của người này nhắm vào hắc y nhân. Hắc y nhân tránh
được, thế là y tiện tay tóm nàng thay thế.

Đúng là xui tận mạng mà!

Bỗng nàng lại cảm thấy có gì đó không ổn. Ninh Dịch cũng có mặt ở

đấy, cớ gì không bắt y?

Nàng thật thà nói ra thắc mắc, có điều vấn đề hình như quá khó với

đối phương, dưới ánh trăng người kia lại đứng yên như một pho tượng
ngọc, không hồi đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.