HOÀNG QUYỀN - Trang 116

Câu này cuối cùng cũng có tác dụng, tượng ngọc suy nghĩ hồi lâu rồi

gật đầu, phất ống tay áo.

Phượng Tri Vi lập tức cảm thấy thân thể mình được buông lỏng,

không ngờ người này lại biết cách không giải huyệt! Dựa vào kiến thức võ
công mà dạo gần đây nàng được hắc y nhân rủ rỉ truyền thụ, thì loại võ
công này thật sự là kinh thế, hãi tục.

Nàng lăn một vòng rồi đứng lên, phủi phủi bụi trên người; không thèm

liếc bức tượng ngọc kia lấy một cái, mỉm cười hỏi: "Đại hiệp, bọn họ không
nói bắt người về rồi sẽ làm gì phải không?"

Tượng ngọc trầm ngâm, tựa như đang lục lọi trong trí nhớ đáp án cố

định của câu hỏi này, hồi lâu mới lắc đầu.

"Không nói giết chứ gì?"

"Họ nói muốn hỏi một số việc, hỏi người ấy ở đâu.”

Nửa câu sau không đầu không cuối, Phượng Tri Vi nghe không hiểu

cũng không thèm để tâm, chỉ nhắm vào trọng điểm, "Nếu bọn họ chưa nói
muốn ngài xử lý người bắt được như thế nào, chỉ bảo ngài phải chờ, thế thì,
ngài cứ chờ phần ngài, còn tôi đi phần tôi... Tạm biệt."

Tạm biệt, vĩnh viễn không gặp lại.

Ở gần người như thế, kiểu gì cũng sẽ điên.

Phượng Tri Vi đi rất dứt khoát, không hề ngoái lại, đi được một quẵng

khá xa lại không nhịn nổi tò mò, quay đầu lại.

Người kia vẫn đứng nguyên một chỗ không hề nhúc nhích, ánh trăng

trải dài bóng y, ống tay áo màu xanh thiên thủy của y trông như một làn gió
trong suốt phơ phất dưới trời trăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.