HOÀNG QUYỀN - Trang 118

Phượng Tri Vi hớn hở nắm tay người ta, đi về phía đình đón khách,

trong lòng âm thầm tính toán: Đưa y đến tận nơi, có lẽ người đến tiếp ứng
sẽ cảm tạ nàng, tặng nàng thứ gì đó. Y phục người này dùng toàn vải xịn,
có lẽ xuất thân cũng rất khá. Bây giờ nàng không dám về thành, ba nghìn
lượng ngân phiếu không mang ra được; vừa hay có thể kiếm chút lộ phí mà
cao chạy xa bay.

Ngày mùng Ba tháng Hai năm Canh Thân, trong một đêm gió dữ trăng

mờ, Phượng Tri Vi Phượng đại tiểu thư dắt theo một nam nhân thần bí,
đinh ninh mình đã kiếm được món hời to...

Phượng Tri Vi hối hận rồi!

Sớm đã biết nam nhân không thể tùy tiện dắt đi mà!

Nàng dắt tên kia đến đình đón khách, trên đường đi ban đầu còn rất

phân khởi, bởi nàng phát hiện ra y rất dễ dụ. Hỏi y trên ngưòi mang theo
những gì, y bèn móc hết đồ đạc trong người ra, tuy không có bạc, nhưng lại
có vài cái mặt nạ da người chế tác tinh xảo. Nàng không hỏi đã tự tiện lấy,
tìm một cái mặt nạ thiếu niên bình thường đeo lên, tự thấy mình vớ được
món hời. Tới đình đón khách, nàng vừa mệt vừa đói, bèn hỏi y: "Có mang
lương khô không?"

Trong sách chẳng bảo đại hiệp hành tẩu giang hồ đều mang theo lương

khô đó sao.

Người kia đứng thẳng, có trời mới biết cái tư thế cứng đờ này vì sao

lại cho người ta cảm giác bồng bềnh như múa. Bấy giờ Phượng Tri Vi mới
phát hiện một cách muộn màng rằng y phục trên người y may bằng chất
liệu hết sức đặc thù, mềm mại mỏng nhẹ khác thường, hoàn toàn không có
tác dụng giữ ấm.

Phượng Tri Vi chợt nảy ra ý xấu, chất liệu này không phái là để nâng

niu làn da mềm mại của y đấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.