HOÀNG QUYỀN - Trang 119

Người kia nghe nàng dò hỏi, lần này phản ứng rất nhanh - nhưng

không phải trả lời, mà là dạ dày lập tức réo ùng ục, rồi y chậm rãi chìa tay
ra với nàng, "Lương khô."

Phượng Tri Vi chớp chớp mắt, bấy giờ mới tỉnh ngộ - người ta đói

bụng, đòi nàng đưa lương khô.

Bàn tay chìa ra cũng trắng ngần như tạc bằng ngọc, không mảy may

giống ngón tay của người tập võ, tiếc thay Phượng Tri Vi hoàn toàn không
có nhã hứng thưởng thức, chỉ nảy ra một ý nghĩ không hề thục nữ là hung
hăng bẻ gãy bàn tay này.

"Ngài biết săn thú không?" Nàng nén giận, miễn cưỡng cười tươi như

hoa mà hỏi.

"Ngươi đi săn thú."

“!!!”

Đây không phải đại hiệp, mà là một thiếu gia!

Phượng Tri Vi bắt đầu hối hận về quyết định của mình, thôi được, hay

là vứt quách y đi, đến đói chết cho rồi.

Nàng dịu dàng buông ngón tay đang kéo vạt áo y, dịu dàng xoay vai y

về một hướng, cười nói: "Này, thấy không, đây là đình đón khách. Ngài
đứng đây chờ, để tôi đi săn thú cho ngài, tạm biệt."

Rồi nàng tiêu sái phất tay, sải bước rời đi.

Cuối cùng cũng có một quyết định sáng suốt... Quả nhiên không thể

tùy tiện dắt nam nhân về...

Nàng nhẹ nhàng cất bước dưới trăng, còn hơi kinh ngạc vì thể lực

mình dường như ngày càng khá lên, hành xác đến quá nửa đêm vẫn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.