HOÀNG QUYỀN - Trang 117

Phượng Tri Vi hừ hử, cắm cúi đi tiếp.

Trước mặt bỗng hiện ra một khe núi, bấy giờ nàng mới nhận ra đây là

một đỉnh trong đồi thông ngoài thành mười dặm. Nơi này vô cùng hẻo lánh,
quanh năm vắng bóng người, nhưng trước mặt ba dặm có một tòa đình đón
khách nhô cao cực kỳ bắt mắt.

Nếu nàng đoán không lầm, thì "bọn họ" trong lời tên cố chấp kia, nhất

định đã hẹn với y ở tòa đình đón khách đơn giản dễ thấy này. Ấy thế mà y
lại chạy nhầm đường, chạy thẳng vào cái khe dựa lưng vào núi kia.

Phượng Tri Vi mỉm cười hả hê, nghĩ bụng cứ chờ nữa đi, xem y chờ

một bước không đi một li không rời thế kia, chờ đến khi người ta tìm ra nơi
đó, thì nhất định đã chết đói.

Nàng tiếp tục tiến lên, đi thêm vài bước nữa.

Sau đó đột nhiên thở dài, dừng chân.

Ây da.

Thế rồi nàng xoay người, sải bước quay lại bên người kia. Y vẫn đứng

đó, mặt hướng về ánh trăng, nàng bỏ đi hay quay lại đều không nhúc nhích.

Phượng Tri Vi một lần nữa tin chắc rằng người này thật sự cứ thế chờ

ở đây đến chết đói.

Nàng chìa tay ra dắt y, người kia lập tức né ra. Phượng Tri Vi nói:

"Ngài đi lạc đường rồi, bọn họ đang chờ ngài ở một nơi khác.”

Người kia cuối cùng cũng nghiêng nghiêng đầu, Phượng Tri Vi cười

tít, nắm tay áo y, "Đi thôi, tôi đưa ngài đi, cùng chờ với ngài.”

Người kia bèn đi theo nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.