HOÀNG QUYỀN - Trang 1233

Trong khung cảnh yên tĩnh, chỉ có Phượng Tri Vi vẫn giữ vẻ mặt như

thường, đứng chắp tay. Khe khẽ nở một nụ cười nhạt, nàng hỏi: “Vì sao?”

“Ngươi là con sói cái ẩn nấp trong thảo nguyên, mỗi cọng lông đều

chất chứa thuốc độc vô phương cứu chữa.” Đạt Mã người gầy quắt queo
như một thanh củi cất giọng khàn khan. “Máu và chiến tranh kéo theo sau
lưng ngươi, cuối cùng rồi sẽ lan đến thảo nguyên màu mỡ. Ngươi là số kiếp
và cạm bẫy của Trát Đáp Lan, ngài dắt theo ngươi, tựa như dắt theo một bộ
xương khô biết đi.”

Trong đình viện vang lên những tiếng hít sâu, cả đời Phật sống Đạt Mã

đã bói toán tiên tri cho vô số người nhưng chưa bao giờ dùng đến những lời
lẽ lạnh gai người như thế.

“Vậy à?” Phượng Tri Vi vẫn giữ giọng điệu kia, cười tít mắt hỏi, “Ta

nhớ ta vừa mới gặp ông thôi, sao ông có thể tính ra rõ ràng như thế?”

Đạt Mã nhấc mí mắt liếc nàng một cái, im ỉm không nói.

Phượng Tri Vi bình tĩnh nhìn chăm chăm vào ông lão già nua này.

“Ngươi không thể làm Đại phi.” Một lúc sau, Phật sống Đạt Mã mới

bình tĩnh hơn một chút. “Ta chỉ cho phép ngươi ở lại bên cạnh Trác Đáp
Lan, làm một người phụ nữ của ngài ấy. Đây là ân sủng lớn nhất ta cho
ngươi, bây giờ, ngươi có thể trở ra rồi.”

“Không!”

Người lên tiếng không phải Phượng Tri Vi, ngược lại là Hách Liên

Tranh vừa mới tỉnh táo lại.

“Nàng là Đại phi của ta!” Gã tiến lên một bước, không thèm liếc mắt

đến bất kì ai, ngữ điệu như chém đinh chặt sắt. “Không thể là ai khác!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.