HOÀNG QUYỀN - Trang 1286

vạn con dân Hô Trác chăng? Ông ngẩng lên có thẹn với bầu trời xanh
quang đãng, cúi xuống có thẹn với thảo nguyên mênh mang chăng?”

“Ngươi…” Đạt Mã hình như muốn chống tay đứng dậy bẻ lại Phượng

Tri Vi, những ngón tay khô gầy của ông ta yếu ớt quơ quào trên mặt đất,
móng tay dài ngoằng cạo bùn đất bắn văng tung tóe song dù có làm thế nào
vẫn không thể xê dịch mảy may.

“Ông mang tiếng là khổ tu một kiếp, thanh bạch giản dị, vì thế chiếm

được lòng yêu mến của thần dân trên thảo nguyên, chỉ tiếc lại là thành phần
biến chất trong cửa Phật, làm bộ làm tịch thôi!”

Phượng Tri Vi tiến lên một bước, xé xuống một đoạn ống tay áo của

Đạt Mã, ngón tay vận sức xé toang lớp vải, để lộ tầng tơ ô kim cũng lấp
lánh ánh kim như thế, mở một nửa mảnh tay áo kia giữa không trung, lớn
tiếng hô: “Các huynh đệ tỷ muội thảo nguyên của ta ơi, phải chăng các
ngươi vì bộ áo cà sa mặc ba mươi năm vẫn chưa đổi này của Phật sống Đạt
Mã mà cảm động vì sự giản dị tiết kiệm của ông ta? Hôm nay ta sẽ cho các
ngươi thấy rõ, ba mươi năm không đổi, là bởi vì không có bộ y phục nào
sánh bằng giá trị chân chính của nó!”

Áo cà sa do sợi tơ ô kim mỏng manh diệt thành, dưới ánh mặt trời tỏa

ra hào quang rực rỡ. Trong tích tắc mọi người đều nhắm mắt lại, không biết
vì bị ánh sáng ô kim kia đâm vào mắt, hay là bị sự thật khiến cho người ta
không thể đón nhận này đâm thấu tim.

Tựa như thấy vị thần sừng sững ngự trị trên mây ở thảo nguyên bao

năm trời bỗng rầm rầm sụp đổ, trong lòng mọi người đều nổi lên một tia
mờ mịt, không dám tin, không muốn tin, ai nấy đều đưa ánh mắt chờ mong
nhìn Phật sống Đạt Mã – chỉ cần ông giải thích cho mình, bọn họ đều tin
tưởng!

Nhưng không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.