HOÀNG QUYỀN - Trang 13

trên thế gian đều được cô đọng lại, rồi ngưng kết thành dung nhan một
người, chớp mắt đã kinh diễm nghìn dặm giang sơn.

(*) Màu xanh lơ, người Trung Quốc xưa tin rằng mặt trăng có màu

xanh nhạt.

Kìa là đôi mày khẽ nhướn tinh tế như cánh chim, kìa là khóe môi cong

cong tuyệt mỹ như có bàn tay thiên thần đẽo gọt tỉ mỉ. Song những nét đẹp
tuyệt thế ấy đều phai mờ khi đôi mắt như châu ngọc ẩn dưới hàng mi dài
lặng lẽ xoay chuyển, cả đất trời chỉ còn lại tia sáng long lanh như mặc
ngọc.

Cơn gió đầu đông cuốn theo vụn tuyết thổi đến từ rừng mai trắng ven

bờ hồ. Hoa mai như tuyết và tuyết tựa hoa mai bay vút qua hồ băng xanh
biếc như ngọc, rồi vỡ vụn trong vạt áo tung bay của y, khiến cảnh vật mùa
đông thoáng chút đơn điệu lập tức trở nên đẹp như tranh vẽ.

Người kia giấu thân thể dong dỏng trong lớp áo lông, đứng trên núi đá

ven bờ hồ tựa như cây ngọc, đang khẽ cúi người nhìn nàng ngâm mình
dưới hồ nước.

Phượng Tri Vi lập tức ngụp xuống nước, sau đó ngẩng đầu.

Nàng trông thấy một đôi mắt lạnh lẽo và đen thăm thẳm.

Đôi mắt ấy đẹp tuyệt trần, khi xoay chuyển nó rực rỡ bức người, khi

chăm chú nhìn người ta nó tĩnh lặng như vực thẳm. Đôi ngươi đen trắng rõ
ràng toát ra ánh lam nhàn nhạt trong trẻo, như một dải gấm lộng lẫy cứ
cuốn lại từng lớp một, hoa mỹ mà lạnh lùng, bao phủ người ta.

Phượng Tri Vi thu tay về trước ngực, nhìn đăm đăm vào đôi mắt như

là đa tình, lấy bóng đêm mơ màng làm mực mà viết trọn phong lưu kia.
Nàng nghĩ, người đời phải chăng đều mê mẩn vì dung nhan khiến người ta
kinh diễm ấy, không nhìn ra sự lạnh lẽo băng gỉá nghìn dặm nơi đáy mắt y?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.