Cha nó vẫn không hề nhúc nhích, ngồi ăn hồ đào một mình. Cố Tri
Hiểu đã thèm thuồng thứ đồ ăn thần bí là hồ đào này từ lâu, lại a a đòi
ăn,cha nó đưa nó cái vỏ…
Đứa trẻ Cố gia bám riết không rời, suy nghĩ hồi lâu rồi túm chuỗi
tràng hạt kia đưa cho Phượng Tri Vi, cầm tay nàng đẩy về phía Cố Nam Y.
Phượng Tri Vi nhịn cười, để mặc cho nó đẩy mình qua. Bấy giờ Cố Nam Y
mới thoáng do dự, dùng ngón tay nhặt chuỗi tràng hạt lên, tỏ thái độ “thật
ra ta rất ghét nó, chẳng qua ta nể mặt người mới cầm một lát đó thôi”.
Tông Thần vẫn mỉm cười nhìn cảnh này, ánh mắt lấp lánh sau lớp mặt
nạ gỗ mun, hồi lâu mới nói: “Nam Y đối đãi với cô không giống như người
thường, ngay cả Tri Hiểu cũng cảm nhận được điều đó.”
Phượng Tri Vi cứng đờ người, rụt ngón tay lại, cười nói: “Có thể do ta
trông tương đối ôn hòa chăng.”
Tông Thần bật cười, lắc đầu, thản nhiên nói, “Ta có thể coi là đã
chứng kiến y lớn lên, dù là người chung sống hơn mười năm, y cũng chưa
chắc bằng lòng tiếp cận.”
Phượng Tri Vi im lặng không đáp, chuyển sang chủ đề khác, “Tri Hiểu
cũng được hơn một tuổi rồi, sao còn chưa mở miệng nói?”
“Nếu một người sống trọn đời vẫn mù mờ vô tri thì đó chưa chắc đã
không phải một loại hạnh phúc. Đáng sợ nhất là sau khi mở lòng lại vấp
phải sự cự truyệt.” Tông Thần không cho phép nàng lảng tránh, cố chấp
quay lại chủ đề cũ.
Phượng Tri Vi cụp mắt xuống, nhìn đăm đăm vào ngón tay mình. Hai
bàn tay này, nếu kiên trì muốn mở ra thế giới khép kín của người ấy, phải
chăng cuối cùng thứ nàng mở ra cho y sẽ không phải một cuộc đời mới tươi
sáng rực rỡ mà là một loại đau khổ và dằn vặt khác?