HOÀNG QUYỀN - Trang 136

một căn trong ngoài chia làm hai gian xép, gian xép nhỏ kê một cái giường,
gian lớn hơn kê hai cái giường, xem ra đây là phòng chủ nhân và phòng tùy
tùng. Phượng Tri Vi khẽ thở phào, vấn đề ngủ nghỉ nàng vẫn lo lắng coi
như giải quyết xong. Yên Hoài Thạch cười hì hì tranh công: “Đại ca có hài
lòng không? Đây chính là xá viện tốt nhất trong thư viện, giám thị phải khó
khăn lắm mới chịu chia cho tôi.”

Phượng Tri Vi mỉm cười tán thưởng, hỏi: “Thì ra ngươi quen biết

giám thị?”

“Không quen.”

“Thế tại sao ông ấy lại chiếu cố đến ngươi?”

“Ăn xong bát mì là quen.” Yên Hoài Thạch dương dương đắc ý, “Tôi

giúp ông ý bóc ba củ tỏi, ông ấy đến cả tên cô vợ trẻ mới cưới cũng khai ra
cho tôi biết.”

“….”

Mệt mỏi cả ngày trời, Phượng Tri Vi đi ngủ từ sớm, lại không thể

thiếp ngay đi được. Nàng không quen với việc có hai nam nhân ngủ cách
vách, bèn ngồi dậy ngẩn ngơ. Bốn bề rất yên tĩnh, thư viện có quy định giờ
Dậu(1) bắt buộc phải đi ngủ, trong không gian tĩnh mịch ấy, một âm thanh
nhỏ xíu cũng bị phóng to đến vô hạn.

(1) Giờ Dậu là khoảng thời gian từ năm giờ đến bảy giờ chiều.

(2)

Nhưng mà, hình như thiếu mất tiếng động gì.

Phượng tri Vi cau mày, nghe xa xa có tiếng nước chảy róc rách. Đầu

xuân, cánh hoa đào nở sớm rụng lả tả, trong viện bên cách hơn mười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.