HOÀNG QUYỀN - Trang 1396

nhiên không cho hắn tham gia.

“Tướng quân…” Vệ Ngọc bò dậy, nhìn vào đôi mắt nửa cười nửa

không của Phượng Tri Vi, khẽ rung mình, lại hấp tấp nói: “Kế hoạch của
ngài rất mạo hiểm…”

“Ngươi chuẩn bị đi báo cho Sở vương biết sao?” Phượng Tri Vi ngắt

lời hắn.

Vệ ngọc thế mà lại gật đầu, thành khẩn nhìn nàng, “Tướng quân, trước

khi tôi đến đây, điện hạ đã đích thân dặn dò rằng không cần biết ngài nghĩ
gì, cũng buộc phải nghe theo những lời ngài ấy nhờ Diêu Hiệu úy nhắn lại,
cón muốn tôi có được tin tức gì cũng phải báo lại cho ngài ấy biết. Đây là
vương mệnh, tôi…không thể làm trái.”

“Vậy ngươi đi báo đi.” Câu trả lời của Phượng Tri Vi cũng vượt ngoài

dự kiến, nàng vỗ tay, Cố thiếu gia liền dắt lại một con lừa què.

Lừa rất xấu, rất già, rất suy yếu, khoé mắt đầy gỉ, ánh mắt lờ đờ ngắc

ngoải.

Phượng Tri Vi nhìn Cố thiếu gia đầy ngưỡng mộ, nàng chỉ bảo y tìm

một con lừa, thật khó cho y tìm đâu ra một con lừa già yếu đến kinh người
như thế.

Vệ Ngọc nhìn lưng con lừa gầy như bị đao gọt kia, ngồi xuống chắc là

cứa rách mông chứ chẳng đùa, sắc mặt còn đắng hơn hoàng liên.

Trăm dặm đường xa, dùng con lừa này quay về báo tin ấy hả? Bao giờ

đến nơi thì chiến sự nhất định đã kết thúc.

“Đi thôi.” Phượng Tri Vi thân thiết đỡ hắn ngồi lên lưng lừa, vỗ mông

lừa, con lừa già lắc lư bò ra như một con ốc sên. “Nhớ thay ta vấn an điện
hạ, con lừa này cũng khỏi cần trả lại cho ta, cứ nói là ta tặng cho ngài ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.