HOÀNG QUYỀN - Trang 1403

quyết đẩy Tông Thần ra ngoài. Hách Liên Tranh thở dài, dắt con ngựa Liêu
của mình ra , nói: “Đành phải phiền tiên sinh vất vả một chút, đi mau về
sớm.”

Tông Thần để lại một bao thuốc, “Đây là Vạn Linh hoàn do ta điều

chế ra, có hiệu quả với hầu hết các loại độc dược, mọi người giữ lấy.”

Ba người đều đồng ý, nhìn Tông Thần hấp tấp ra đi. Phượng Tri Vi

nắm ta Cố thiếu gia đang kiễng mũi chân nhìn theo bóng Tông Thần xa
dần, vỗ về an ủi: “Không sao đâu, đừng nói chưa chắc đã là bệnh đậu mùa,
cho dù phải, có Tông tiên sinh rat ay, huynh còn sợ gì chứ?”

Cố thiếu gia trầm tư một lát rồi cũng vỗ tay nàng, nói: “Có cô ở đây,

có mọi người ở đây, ta chẳng sợ gì hết.”

Phượng Tri Vi ngây người, nhẹ nhàng cười lên, cầm tay y: “Yên tâm,

đều ở đây hết.”

Diêu Dương Vũ rời trướng, tiện thể đi xem đội cấp dưỡng. Trong nồi

lớn đun thịt bò rừng nóng hôi hổi, thứ mùi này người Trung Nguyên ngửi
được đều cảm thấy tanh hôi xộc vào mũi, mà hán tử thảo nguyên lại thi
nhau chen chúc bên cạnh nồi, nước miếng nhỏ ròng ròng khen thơm quá
thơm quá.

Diêu Dương Vũ ngửi được thứ mùi này, nhíu mày, chợt nhớ Ngụy

tướng quân từng chạy ra sau vườn núi bóp cổ ép mình nuốt phô mai. Mấy
thứ đồ ăn thảo nguyên mùi vị nồng nặc hết sức này, chắc hẳn Tướng quân
cũng không quen?

“Sao vẫn nấu lương thực tồn kho? Không phải có lương mới tới ư?”

Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ cơm ngả vàng trong nồi. “Mấy hôm trước
trời đổ mưa to, có một số gạo tấm bị ngấm nước, xông lên mùi lạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.