HOÀNG QUYỀN - Trang 1457

Hình như nàng mơ thấy chuyện gì vui lắm, nên mới nở một nụ cười

hiếm gặp. Nụ cười của nàng bắt đầu từ môi, rồi lan đến khóe mắt như một
gợn sóng; cả gương mặt đều sống động mà rực rỡ, thanh diễm xán lạn như
ngọc.

Không biết khi đôi mắt kia mở ra, một nụ cười như thế sẽ điên đảo

chúng sinh đến nhường nào?

Ai đó đã từng nói, khi người ta cười thì chính là lúc lòng cảnh giác lơi

lỏng nhất.

Hắn nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “… Cô mơ thấy ai?”

Nàng “ừm” một tiếng, bỗng dưng xoay người lại, ôm lấy cánh tay hắn

đang chống bên mép giường, áp mặt lên cọ cọ rồi nằm im.

Tấn Tư Vũ dở khóc dở cười nhìn nàng đem bám lấy mình, không hề

biết ngượng. Hình như nàng luôn thiếu cảm giác an toán, thích nắm chặt
thứ gì đó mà đi vào giấc ngủ.

Hắn định rút tay ra, nàng lại càng bám chặt hơn, khiến hắn chẳng

những không tài nào cựa quậy mà còn không thể quay đầu lại, dùng một tư
thế gượng gạo để nói chuyện.

Tấn Tư Vũ hoàn toàn có thể tung cước đá bay nàng ra không chút

khách khí giống như hôm qua, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không hề động
thủ.

Hắn bỗng dưng cảm thấy mình cũng hơi uể oải, giao tiếp với nữ tử này

đúng là một việc rất mệt mỏi. Hắn ngáp nhẹ một hơi, tiện thể nằm lại một
bên trên giường rộng rãi của nàng, kéo nửa tấm chăn của nàng sang, rồi
ngủ thiếp đi thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.