HOÀNG QUYỀN - Trang 1483

hạ không hề biết xấu hổ, bây giờ đã ốm yếu đến dở sống dở chết mới bắt
đầu để ý.

Nàng mím môi không nói, thị nữ cũng không dám trái lời nàng – Cô ta

luôn cảm thấy nữ tử này mỗi khi trầm mặc đều tràn đầy mạnh mẽ, không
cho phéo người ta khinh thường.

Đỡ nàng ngồi dậy, thị nữ lấy gương ra, hỏi nàng: “Cô nương muốn

trang điểm kiểu gì nào?” Đã cầm sẵn vài hộp phấn son màu sắc rực rỡ,
chẳng ngờ nàng lại chỉ mấy màu nhàn nhạt, nói: “Đây”

Sau khi trang điểm bằng mấy thứ son phấn màu sắc mịn màng này,

trông nàng đã bớt nhợt nhạt hơn nhiều, gò má ửng hồng, một phơn phớt đỏ,
vẻ yếu ớt bệnh tật cũng bay biến hết, lại thêm vài phần phơi phới thanh
xuân.

Bấy giờ thị nữ mới hiểu vì sao nàng không chọn những màu rực rỡ.

Nàng đã bệnh đến trắng tái mặt mày, nếu dùng màu rực rỡ trông sẽ phù
phiếm giả tạo, chỉ bằng dùng màu sắc ôn hoài trông lại càng chân thật, liền
bật ra lời khen từ tận đáy lòng: “Cô nương thật đẹp.”

Nàng nhìn đăm đăm bóng dáng mình in trong gương đồng, nữ tử trong

gương thanh diễm tuyệt tục, chỉ có một vệt ấn ký màu đỏ như vết bớt hay
như một khối máu đông, trông hơi quai dị, nhưng trong vẻ quái dị lại sinh
ra mấy phần đẹp đẽ đến yêu dị, câu hồn nhiếp phách người ta.

Nàng chậm rãi vuốt vẻ lên ấn ký kia, dùng một thứ biểu cảm xa lạ,

lẩm bẩm như đang chìm trong cơn mộng mị: “Là đúng? Hay sai?”

Thị nữ không nghe rõ nàng đang nói gì, khi ngoái lại chỉ thấy nàng

mỉm cười nhàn nhạt, vừa thân thờ cô đơn bất lực lại vừa cương quyết,
nhiều vẻ mặt phức tạp đan xe lẫn nhau, lay động trong ánh mắt ban mai,
khiến người ta nghĩ đến đoá hoa nở trong sương, một vẻ đẹp tưởng gần mà
xa, không sao hái xuống được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.