HOÀNG QUYỀN - Trang 1487

thêm mấy phần, đích thân giúp nàng dém góc chăn, động tác dịu dàng thân
thiết.

Dược đồng ngẩng đầu nhìn sang, nàng đột nhiên bắt đầu ho khù khụ,

dược đồng lập tức cúi gằm mặt xuống.

“Đây là ái thiếp của ta.” Tấn Tư Vũ quay lại nói với Nguyễn lang

trung, “Mong tiên sinh cứu chữa cho thật tốt.”

Nguyễn lang trung tỏ vẻ kinh ngạc cứ như lần đầu được thấy cuộc

sống xa hoa nhường này, dáng vẻ kiệt ngạo bất mãn dọc đường đã biến đi
đâu mất. Ông ta khúm núm khom lưng, bước qua bắt mạch cho nàng.

“Người tiếu thiếp này của ta mấy hôm trước ra ngoài, sơ ý ngã khỏi

lưng ngựa lồng, đầu bị tổn thương, từ đó trở đi trí nhớ có chút hỗn loạn.”
Tấn Tư Vũ chỉ vào vết sẹo trên trán nàng rồi tiếp lời, “ Mời tiên sinh khám
thử xem, có cách nào giúp nàng bình phục như thường không.”

Lang trung và dược đồng đều ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát vết

sẹo trên trán nàng.

Nàng mỉm cười, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.

Lang trung cụp mắt xuống, bắt mạch cho nàng. Ánh mắt ông ta chợt

ngưng lại, sau đó thân thể khẽ động, nói với dược đồng: “Dược thảo chúng
ta mang đến có thể lấy ra phơi, đợi lát nữa có lẽ cần dùng đến.”

Dược đồng mím môi, đưa mắt nhìn qua vai lang trung, nhưng bị che

chắn quá kỹ nên chẳng nhìn thấy gì cả. Y gật lấy gật đề, chẳng nói chẳng
rằng cứ thế lui ra.

Tấn Tư Vũ cười nói: “Dược đồng của tiên sinh rất thành thực.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.