HOÀNG QUYỀN - Trang 149

hoàng tử nắm binh bên ngoài cấu kết với hoàng tộc Đại Liêu, thì nàng cũng
không mang họ Phượng nữa.

Cho dù ngựa do Tứ hoàng tử dâng có lai lịch đàng hoàng cũng vô ích,

xưa nay Hoàng tử cầm quân bên ngoài vốn là đối tượng dễ bị Hoàng đế
nghi kị nhất.

Trên bục, Hồ tiên sinh vẫn bình thản như thường, ánh mắt lại có vẻ

thận trọng.

“Vậy theo trò, kiến nghị ban nãy của mọi người thế nào?”

Hồ lão gia rõ ràng vẫn chưa chịu buông tha cho nàng…..

Phượng Tri Vi thở dài, đành bất đắc dĩ nói tiếp: “Tìm lễ vật trội hơn,

đây chẳng qua chỉ là một phương án ngớ ngẩn, giở trò với con ngựa cũng
chẳng dễ thế, nói không chừng sẽ bị những Hoàng tử khác cũng đang rình
mò chằm chặp đẩy vào cạm bẫy. Về phương án nửa đường giết ngựa, tạm
thời chưa bàn đến chuyện dễ hay khó, nhưng một khi sự tình bại lộ, lọt vào
tai Lệ đế, ắt sẽ thành tội khi quân nguyền rủa Hoàng đế, tội danh này so với
dâng sai lễ thì còn nặng hơn nhiều. Con ngựa kia dù có hợp ý Lệ đế hay
không thì cũng là quà mừng thọ, quà mừng tọ bị hủy là điềm cực xấu,
chẳng có Hoàng đế nào cho qua được chuyện này.”

“Có cái nên làm có cái không.” Cuối cùng nàng thản nhiên kết luận,

“Trong sự kiện này, cách xử lý tốt nhất, lại là ngồi yên.”

“Hay lắm!” Trong bầu không khí yên lặng bao trùm khắp lớp học, rốt

cuộc Hồ tiên sinh cũng gật đầu. Lão tiên sinh xưa nay vốn là kẻ lòng dạ
thâm trầm buồn vui chẳng lộ, hiếm khi mở lời thừa nhận ai; Phượng Tri Vi
còn chưa cảm nhận được điều gì, thì cái đám quen thuộc Hồ tiên sinh đều
đã nhìn Phượng Tri Vi với ánh mắt khác đi một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.