HOÀNG QUYỀN - Trang 1505

Lưu Tam Hổ quan sát thân hình hắn kĩ càng, hồi lâu mới chần chừ nói:

"Ngươi..."

Đối phương bĩu môi, đáp trả: "Ngươi định bảo ta cái gì? Đừng hỏi ta,

bây giờ ta còn chẳng biết ta là ai nữa kìa."

Lưu Tam Hổ mắt sáng lên, lộ ra nét mặt bừng tỉnh - Nghe cái giọng

điệu lạnh nhạt hờn dỗi này, tám phần mười chính là tay hộ thân của ai đó đã
chen ngang ngáng đường, đẩy nàng vào cảnh mất mẫu thân mất đệ đệ.

Gã không có hảo cảm vơi người này cho lắm.

"Ái dà, nghe nói các hạ chẳng phải đã lấy lại tự do rồi sao? Cớ gì lại

xuất hiện ở nơi này, lẽ nào các hạ thấy Phổ Thành phong cảnh tuyệt đẹp
mới đến đây nghỉ dưỡng?"

Đây là lần đầu tiên tráng sĩ Lưu Tam Hổ phát hiện, thì ra mình cũng có

sở trường trào phúng người ta.

Tay hộ vệ được nuông chiều nhất Đế Kinh đứng đối diện kia lại không

hề phản ứng quá khích, chỉ bĩu môi nói: "Phải rồi, phong cảnh tuyệt đẹp, có
cái mông xinh xắn vỗ lên nghe bành bạch, có lão già không làm đoạn tụ
được cuối cùng bèn chơi trò đoạn tụ, còn có bé ngoan ngày ngày vung roi
'yêu thương' người ta nữa, đẹp mắt quá mà."

"…"

Lưu thị vệ nổi gân xanh, xương ngón tay bẻ thành tiếng rôm rốp, âm

thanh trong trẻo như một tràng pháo.

Mà sau vành tai gã lại nổi lên một mảng đỏ ửng hết sức khả nghi...

"Ta đến đây không phải để đánh nhau với ngươi, Hách Liên Tranh."

Tên tiểu tư lùi lại một bước, kéo kéo áo vải của mình ra chiều ấm ức lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.