HOÀNG QUYỀN - Trang 158

Thuần Vu Mãnh hoàn thành bài tập, trong lòng rất vui vẻ, tựa vào gốc

lê nở hoa gõ bầu rượu hát to: “Đêm ôm yên ngọc ngủ, sớm đánh trống hiệu
ran, kiếm nagng hông nguyện tuốt, chém thẳng đảng Lâu Lan!”(1)

(1) Tái hạ khúc kỳ 1 của Lý Bạch

(2)

“Chẳng phải chỉ vì một môn chính luận của Hồ phu tử thôi sao?” Đôi

mắt Phượng Tri Vi nhuốm men say lại càng thêm mông lung, mỉm cười
hỏi: “Cũng đáng để ngươi vui vẻ đến thế?”

“Huynh không biết rồi.” Thuần Vu Mãnh cười hì hì, “Ta đã sớm được

nhận chức Hiệu úy Trường Anh vệ ở Ngọ Môn, chỉ chờ ra khỏi Quân sự
viện là nhậm chức ngay, lại chỉ vì cái trò vớ vẩn này mà chậm trễ chính sự,
sốt ruột muốn chết luôn!”

Lông mày Phượng Tri Vi khẽ giật- chuyện này hình như có gì đó

không ổn? Chính luận là giờ phụ ngoài kinh, sử, tử, tập, xưa nay vẫn không
được coi là môn học quan trọng, huống chi Thuần Vu Mãnh là người của
Quân sự viện, võ tướng càng chẳng mảy may dính dáng đến thứ này. Hồ
phu tử cứ nhằm vào môn chính luận để làm khó hắn, là vì sao chứ?

Sớm nhận chức Hiệu úy ở Ngọ Môn….

Lẽ nào là để ngăn cản hắn? Tại sao phải ngăn cản hắn chứ?

Nàng đang trầm ngâm, cửa phòng bỗng mở ra đánh “két”, Cố Nam Y

đi thẳng ra, lướt tới chỗ bọn họ như một hồn ma. Phượng Tri Vi thầm nghĩ
thôi tiêu rồi, ngụm rượu còn chưa nuốt xong đã đứng phắt dậy rồi đẩy
Thuần Vu Mãnh ra ngoài. Thuần Vu Mãnh nhìn nàng bằng đôi mắt khó
hiểu, gào tướng lên: “Huynh làm gì đấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.