HOÀNG QUYỀN - Trang 1606

chuyện tuyên án và kết liễu xảy ra trong một góc khuất.

Trong một góc khác, tên tiểu tư quét dọn lướt qua như một vệt khói

mờ, nghiêng trái ngả phải né tránh những người đang chen lấn xô đẩy, vẫy
tay một cái, một đám người từ ven hồ bơi xuôi theo dòng nước tới đây, bám
theo hắn chạy ra ngoài. Chạy mãi đến một góc trong hoa viên nằm ở phía
Tây Bắc của hậu viện, nơi đây có một đôi sư tử đá gác cửa, tên tiểu tử Ninh
Trừng tuyệt không động đến cánh cửa bên trái mà ôm đầu con sư tử đá bên
phải xoay ba vòng, “Cạch” một tiếng, sư tử lún vào, lộ ra một cánh cửa nhỏ
hẹp.

Ninh Trừng vung tay lên, nhóm người này vội vàng rảo bước đi

xuống, chẳng bao lâu đã ôm ra một nữ tử đầu tóc bù xù sắc mặt nhợt nhạt,
chính là Hoa Quỳnh.

Cô không hề hô hoán hay giãy giụa, chỉ cau mày quan sát Ninh Trừng

đeo mặt nạ, âm thanh tuy yết ớt nhưng ngữ điệu lại vô cùng tỉnh táo. “Các
ngươi đến cứu ta?” Quay đầu nhìn đám đông hỗn loạn đằng xa, cô nheo
mắt hỏi: “Ám hiệu trong quân, báo lên đi.”

Ninh Trừng chống cằm, trước đó hắn còn không đồng tình chia lực

lượng đi cứu một nữ nhân mà hắn thấy hoàn toàn không liên quan trong
thời điểm vội vã gấp gáp này. Nhưng bây giờ nghe được câu nói ấy, hắn lại
mỉm cười.

“Quả nhiên xứng đáng là bạn tốt của nàng ấy, quả nhiên xứng đáng để

điện hạ cứu cô ra.” Hắn cười hì hì, “Ngài ấy nói nếu không cứu cô ra cùng,
thì có cứu được Phượng Tri Vi cũng vô ích.” Nói rồi vén mặt nạ lên.

Hai người vốn quen biết nhau ở Hoàng Hải, Hoa Quỳnh liếc nhìn hắn,

hừ lạnh một tiếng rồi hỏi tiếp: “Tri Vi không sao chứ?”

“Chẳng biết có sao hay không, cứu nàng ấy không phải nhiệm vụ của

ta.” Ninh Trừng nói, “Nhiệm vụ của ta chính là cứu cô ra khỏi thành, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.