HOÀNG QUYỀN - Trang 1614

“Ừm… cũng may hắn chắc là đã trúng độc.” Một lúc sau Tông Thần

mới nói, “Sớm muộn gì cũng chết.”

Phượng Tri Vi im lặng, lát sau lại chợt hỏi khẽ: “Tiên sinh, ông nói

xem ta nên chết sớm hay là chết muộn?”

Tông Thần chấn động, quay phắt lại, mở miệng song không thốt nên

lời.

“Y thuật của tiên sinh đứng đầu thiên hạ, không thể không nhìn ra vấn

đề của ta.” Phượng Tri Vi mỉm cười: “Chất độc có thể làm ông bó tay, thì
độc đến chừng nào đây?”

“Nếu ta đã dốc hết sức lực để cứu cô ra thì chắc chắn sẽ cứu được.”

Tông Thần hạ giọng đáp: “Tông Thần hạ giọng đáp, “Lẽ nào cô còn chưa
tin ta?”

“Không phải ta không tin tiên sinh.” Phượng Tri Vi im lặng một lát,

rồi đột ngột rút tay ra. “Xin lỗi tiên sinh, nãy ta vừa tìm được một cuốn
sách trong túi ông đeo bên hông.”

Nàng cầm trong tay một cuốn sách mỏng, huơ huơ trước mặt Tông

Thần. Sách chỉ vỏn vẹn một hai trang, ngoài bìa viết Thế tuyệt chi thuyết.

Lưng Tông Thần lại cứng ngắc.

“Đây không phải độc.” Phượng Tri Vi nhìn nội dung bên trong cuốn

sách, dịu dàng nói, “Đây là song sinh cổ, nghe nói là loại cổ đã thất truyền
từ lâu, có người bảo loài cổ này xuất hiện sớm nhất trong bộ tộc Phù Phong
sống trước thời Đại Thành. Nữ Vương đời đầu của Phù Phong trọn kiếp
không gả chồng, dốc hết tinh lực cả đời chỉ để tạo ra loài cổ này. Không ai
nhìn thấy, cũng không ai biết cách tạo cổ và giải cổ, chỉ lờ mờ biết loài cổ
ấy tên là song sinh, có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu, một khi chia
lìa, người trúng cổ sẽ trở thành độc nhân… Theo truyền thuyết nữ vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.