HOÀNG QUYỀN - Trang 171

tiếng nổ “ầm”, mặt đất nứt ra một rãnh sâu vừa hẹp vừa dài, nằm chính giữ
là y và Phượng Tri Vi, mà y đã vọt tới nhanh như chớp.

Giữa đàm lộn xộn rối như tơ vò, có kẻ thét chói tai: “Báo Viện trưởng,

xử lý nghiêm khắc!”

Nghe tiếng quát kia, Phượng Tri Vi ngửa đầu cười cười, nghĩ thầm sao

số mình lại khốn khổ thế này? Sao ở đâu cũng chẳng được sống vài ngày
yên ổn?

Đám con em quan lại vốn đã dạt ra tít đằng xa, bấy giờ cũng không

nén nổi hưng phấn, hét lớn: “Đại náo thư viện, ẩu đả học sinh, là chuyện từ
ngày thành lập Thanh Minh đến nay chưa từng gặp. Nhất định phải báo lên
triều đình để nghiêm trị, nghiêm trị.”

“Trị cái con bà nhà ngươi ấy!” Thuần Vu Mãnh mắng to, dẫn các

huynh đệ của mình nhào lên đánh đấm một hồi.

“Nhiễu loạn học đường, đánh cả giám thị, được, được, các ngươi được

lắm!” Lý giám thị được người ta kéo ra từ đống bàn vụn bát nát, lồm cồm
bò dậy, vung tay nên luôn cả quả cầu sắt vẫn cầm khư khư xuống.

Yên Hoài Thạch tỉnh bơ nhặt lên hai tấm ngân phiếu nằm dưới đất – là

thừ vừa rồi hắn nhét cho tùy tùng của giám thị, chen lấn một hồi lại rơi
xuống đất. Nhưng hắn nhặt lên rồi cũng không định đưa lại nữa, dù sao có
nhét lại cũng chẳng ích gì.

Có thể hối lộ, nhưng không thể lãng phí.

Lâm Thiều được một đám người xùm lại nâng dậy, tóc tai bù xù, chỉ

vào Cố Nam Y mắng to: “Xẻ thịt tên tiểu tử kia! Thiến nó! Hầm nó! Nổ nó!
Đốt nó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.