HOÀNG QUYỀN - Trang 216

Y đang trầm ngâm, chợt thấy người đứng trên đài giãn mày, nở một nụ

cười.

Nụ cười kia đột ngột nở, gương mặt người kia rõ ràng chỉ được coi là

thanh tú, thậm chí còn hơi cứng nhắc, vậy mà sau một tích tắc, thần thái
trong ánh mắt ấy lại hóa thành bình minh trên biển rực sáng cả chân trời,
chói lóa đến không thể nhìn thẳng, dung nhan bình thường bỗng hóa thành
tuyệt đại phong hoa.

Y bị nụ cười ấy mê hoặc đến sững sờ, rồi lại thấy người kia chẳng hề

do dự tiến về phía trước, dùng bút mực đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, soạt soạt
vài tiếng, bút đưa như phượng múa rồng bay, sau đó mỉm cười bước sang
một bên.

Thái giám không dám tin, bước qua, cũng không dám nhìn đáp án, hai

tay dâng vào trong rèm sa trắng. Trong rèm sa, một loạt Học sĩ, Thứ cát
sĩ(*) có học vấn uyên thâm nhất viện Hàn Lâm được triệu đến lập tức xúm
vào cầm đáp án của Phượng Tri Vi, nhìn sững cả buổi.

(*) Một chức quan ngắn hạn dưới thời Minh – Thanh được lựa chọn từ

những người thi đỗ Tiến sĩ, nhiệm vụ chính là giúp Hoàng đế soạn chiếu
thư, cũng có khi phụ trách giảng kinh thư cho Hoàng đế.

Đáp án rất đơn giản, rất kỳ lạ, còn kỳ lạ hơn cả đầu đề, là mấy "ký

hiệu" xiêu xiêu vẹo vẹo - PANASONIC (sợ anh SONY rồi)(*).

(*)PANASONIC (pa-na-so-nic) phiên âm trại “I”, “n” theo cách vui

của dân Trung sẽ thành “sợ anh SONY rồi” (pa-la-sou-ni-ge).

Tất cả trợn mắt nhìn rất lâu mà không tài nào lý giải được, lại quay

sang nhìn vị thiên hạ đệ nhất tài tử kia. Tân Tử Nghiễn nhăn nhó dung nhan
phong tình vạn chủng, hậm hực nói: "Ta không phải là đạo sĩ, không hiểu
được cái mớ chữ gà bới này!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.