HOÀNG QUYỀN - Trang 237

Từ lâu đã biết hạng người như Ninh Dịch thoạt nhìn có vẻ phong lưu

tùy tiện nhưng thật ra lại kiên nghị ẩn nhẫn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng
nhượng bộ.

Nàng ngồi xổm xuống, nhặt thuốc trị thương lăn lóc dưới chân mình.

Vừa cúi người xuống, một mũi giày đã đột ngột giẫm lên ngón tay nàng.

Ngẩng đầu lên, người kia hơi cúi xuống, giày may bằng gầm vóc, mũi

giày giẫm hờ lên đầu ngón tay nàng, không hề dùng sức. Do tư thế cúi
xuống kia khiến hai bên dựa vào nhau rất gần, dung nhan như hoa nức tiếng
khắp Đế Kinh kia cũng áp sát vào mặt nàng.

Hai bên mặt đối mặt, gần đến nỗi có thể nghe thấy từng hơi thở của

nhau. Trong mùi máu tanh nhàn nhạt, hơi thở của y mát lành hoa diễm, hơi
thở của nàng ôn tồn mông lung, lặng lẽ hòa quyện vào nhau. Tiếng ồn ào
bên ngoài truyền ra đằng sau bức bình phong chật hẹp này, bỗng dưng cũng
trở nên xa xăm đến không thể nghe thấy.

Y lặng thinh, Phượng Tri Vi cũng không biết nên nói gì. Sự ôn tồn giả

tạo lẫn sự lanh lợi ẩn giấu trong con người nàng, đứng trước mặt người này
đều không nhất thiết phải trưng ra. Nàng chỉ cảm thấy dựa vào quá gần như
vậy thật sự rất mờ ám, liền nhích ra đằng sau.

Nàng lùi lùi, y lại nghiêng nghiêng, nghiêng một cái, trên mặt Phượng

Tri Vi bỗng hơi man mát.

Nàng đưa tay khẽ chạm lên mặt, đầu ngón tay đỏ thẫm máu tươi,

ngẩng đầu nhìn lên thì thấy máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ vai y.
Trong một thoáng ngẩn ngơ, nàng nhớ lại ngày ấy trong tiểu viện, một nốt
ruồi son bằng máu đã từng rơi xuống mi tâm.

Rồi nàng nghe y thản nhiên nói: "Ngày ấy máu ta từng rơi trên mặt

ngươi. Ngươi vui chứ? Đắc ý chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.