HOÀNG QUYỀN - Trang 247

trên thượng tọa, reo lên “Phụ hoàng!”, rồi nhào tới.

Mọi người đồng loạt khom lưng: “Công chúa!”

Thiên Thịnh đế đoán lấy cô con gái nhỏ mà mình thương yêu nhất, sắc

mặt căng cứng nãy giờ mới hơi giãn ra. Thiều Ninh vội vàng ngắm nghía
ông từ đầu đến chân, rối rít hỏi: “Phụ hoàng người không sao không sao
chứ? Người dọa con sợ phát khiếp!”

Thiên Thịnh đế cau mày, trách mắng: “Đường đường là Công chúa,

sao lại hấp ta hấp tâp như thế!” Giọng điệu tuy là trách cứ, ánh mắt lại khó
giấu sự yêu chiều.

“Làm học sinh lâu rồi con không sửa được.” Thiều Ninh cười hì hì,

nghiêng đầu nhìn đến thích khách nằm dưới đất và Thái tử đang giận dữ
thở hồng hộc, đôi mày thanh tú nhướng lên, tỏa ra sát khí, hỏi: “Chính là
gả?”

“Đúng thế! Tiểu muội.” Thái tử xưa nay hết mực yêu thương cô em

gái cùng mẹ này, trước kia hắn nhiều lần không làm vừa ý Phụ hoàng, đều
nhờ nàng làm nũng một hồi mà xoay chuyển tình thế. Hắn lập tức kể khổ
với nàng ta, “Chính là tên này, hành thích Phụ hoàng còn định vu họa cho
bổn cung!”

“Quả nhiên là hung hãn không sợ chết.” Thiều Ninh cười lạnh, từ từ

bước đến bên cạnh thích khách, quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới,
đột ngột cầm lấy một tảng đá non bộ đặt trên chậu gỗ toan gần đó, nện
thẳng xuống đầu thích khách!

“Bụp”

Chỉ nghe một âm thanh như dưa hấu vỡ, máu tươi lập tức phun ra như

một dải lụa dài. Kẻ kia “khục, khục” vài tiếng trong cổ họng, thân thể vặn
vẹo kỳ quái, sau đó co giật rồi đổ gục xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.