HOÀNG QUYỀN - Trang 248

Đổ gục xuống vũng máu tanh nồng, vĩnh viễn không thể đứng lên

được nữa.

Sảnh đường lặng thinh, thấy tiểu Công chúa đột ngột hạ sát thủ, ai nấy

đều bị dọa cho tắt tiếng. Chỉ có Thiều Ninh vẫn còn thản nhiên như cũ,
phủi phủi tay, cười nhạt nói: “Tạm trừ xong mối họa nhà ngươi.”

Thái tử hoàng hồn lùi lại ba bước, yếu ớt ngã phịch xuống ghế, một

lúc sau mới lau hết mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, đáy lòng lại thoáng yên
tâm một chút – dù tình hình có bất lợi với hắn đều đến, thì hôm nay thích
khách đã chết không đối chứng, chắc hẳn bệ hạ cũng không truy cứu nữa.
Cho dù có muốn truy cứu, cũng phải đợi sau này mới tra, dù sao vẫn đỡ
hơn là bị thừa cơ hãm hại, bỏ đá xuống giếng trước mặt các huynh đệ ngay
bây giờ.

Cũng chỉ có Thiều Ninh xưa nay luôn hưởng ân sủng sâu nặng mới

dám làm việc này, hắn nghĩ tới đây, không khỏi thêm phần cảm kích tiểu
muội.

Khi Thiên Thịnh đế kịp phản ứng, thì mặt ông đã phủ một tầng sương

lạnh. Ông nổi giận quát: “Láo xược!”

“Phụ hoàng…” Thiều Ninh nhào tới, dấu dấu môi, ôm cổ Thiên Thịnh

đế, “Con nghe có kẻ to gan hành thích Phụ hoàng còn nhịn vào đâu được
chứ! Gã này dám mưu sát thiên tử, vu cáo hoàng tự, dụng tâm hiểm ác đến
nổi muốn mưu đồ đảo loạn triều cương ta! Không giết gã thì khó trút được
nổi hận trong lòng con!”

Thiên Thịnh đế nghe đến câu “mưu đồ đảo loạn triều cương ta”, ánh

mắt lóe sáng, sắc mặt nặng trĩu như trì cũng giãn ra một chút.

Bên dưới, thị vệ thu dọn thi thể thì đột nhiên hô khẽ một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.