HOÀNG QUYỀN - Trang 252

Nhị hoàng tử lập tức cười bảo: “Viện trưởng đại nhân đến đây rất đúng

lúc, có điều tội này rốt cuộc phải quy cho ai, bản vương thấy ngươi cũng
không việc gì phải vội vàng nhận về phần mình.”

Tân Tử Nghiễn thẳng lưng, nhìn đăm đăm vào Nhị hoàng tử mày dài

mắt nhỏ, cất giọng sang sảng, sửa hết phong thái quyến rũ lười nhác ngày
thường, “Vậy điện hạ cho rằng tội này của ai?”

Ngũ hoàng tử lạnh nhạt nói: “Vừa rồi ngươi cũng đã nghe thấy hết,

khỏi cần giả vờ không hiểu.”

“Vi thần thực sự không hiểu!” Tân Tử Nghiễn thẳng thắn đốp ngược

lại, “Quen thuộc Thanh Minh, giao du thân thiết với vi thần tức là có tội?
Thế thì chuyện Nhị điện hạ xin cho cậu em vợ họ hàng xa vào học ở Thanh
Minh, cương quyết tặng thư viện năm trăm con ngựa tốt, có tính là tội
không? Ngũ điện hạ, năm ngoái ngài mời vi thần dự yến tiệc ở lầu Yến Tử,
giữa bữa tiệc tặng một hộc (*) trân châu cống phẩm, có tính là tội không?
Thất điện hạ ngài thường xuyên ‘tình cờ gặp gỡ’ vi thần ở Sơn Nguyệt thư
cư, trước sau mượn cớ tri âm tặng vi thần mười hai cuốn sách cổ tuyệt bản,
có tính là tội không!”

(*)Đơn vị đo thể tích thời xưa, trước thời Đường bằng mười đấu, sau

thời Đường bằng năm dấu.

Liên tiếp ba lần “có tính là tội không!”, như sắt thép rơi keng keng

xuống đất, tiếng va đập khiến cả sảnh đường tĩnh lặng đến ngạt thở. Mấy vị
Hoàng tử nhìn chằm chằm vào Tân Tử Nghiễn, sắc mặt hoặc sưng tím hoặc
tái xanh hoặc trắng bệch, lại đều câm nín không biện bạch.

Phượng Tri Vi sửng sốt nhìn Tân Tử Nghiễn đăm đăm, quả là không

nhìn ra nha ông chú. Thì ra ngoại trừ hai điểm cực kỳ đặc sắc là phiêu kỹ
không mang tiền và bị đám kim hoa đuổi, thì ông ta vẫn còn khí khái của
văn nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.