HOÀNG QUYỀN - Trang 255

lui, Thiên Thịnh đế lại chợt bảo: “Ngụy tiên sinh hãy dừng bước.”

Phượng Tri Vi giật mình, những nội thị còn lại lập tức hiểu ý mà rút

lui không kèn không trống, chỉ còn lại Cố thiếu gia vẫn đứng lù lù ra đó
không chịu đi.

Thiên Thịnh đế liếc nhìn Cố Nam Y, Cố Nam Y cũng liếc nhìn ông.

Thiên Thịnh đế tiếp tục nhìn Cố Nam Y.

Cố Nam Y nhìn lại ông.

Phượng Tri Vi toán mồ hôi hột, vội vàng giải thích: “Bệ hạ… vị bằng

hữu này của thảo dân tâm tư đơn thuần, với lại…” Nàng bày ra vẻ mặt khó
mở lời, lắp bắp nói, “Lẽ thường trên thế gian, quá nửa là y không hiểu …
Bệ hạ có thể…”

Tuy nói năng úp mở, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng - thằng nhóc này là đồ

đần độn, lạc mất nó sẽ gây nguy hiểm…

Thiên Thịnh đế do dự giây lát, cuối cùng vẫn chẳng nói chẳng rằng, lại

ra hiệu cho Thiều Ninh. Thiều Ninh dẩu môi, cũng không nói gì mà ngoan
ngoãn rời đi.

Phượng Tri Vi dửng dưng nhìn theo, nghĩ bụng đứa trẻ này tuy được

chiều chuộng, song thật ra cư xử rất đúng mực. Vừa rồi nàng ta ra tay tàn
nhẫn một hòn đá lấy mạng người không hề do dự, nhưng vẫn là một chủ
nhân dám làm dám chịu, mạnh mẽ hơn nhiều so với đại ca cùng mẹ của
nàng ta.

Thiều Ninh bước qua bên cạnh nàng, dùng đầu vai lẳng lặng huých

huých nàng, chớp chớp mắt hỏi: “Cố mà trổ tài đi…Hì hì, không bị ta dọa
đó chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.