HOÀNG QUYỀN - Trang 256

Phượng Tri Vi cười nhẹ, lùi lại một bước, hành lễ một cách máy móc:

“Bái kiến Công chúa.”

Thiều Ninh lườm Phượng Tri Vi, cười cười đi thẳng một mạch, bước

chân nhẹ nhàng, đế giày mỏng còn dính óc thích khách…

Thiên Thịnh đế mỉm cười nhìn theo bóng lưng con gái, ánh mắt vừa

chuyển về đã hóa nghiêm túc, “Ngụy tiên sinh, trẫm muốn nghe quan điểm
của ngươi đối với chuyện xảy ra hôm nay.”

Phượng Tri Vi chớp chớp mắt – lão gia tử hỏi vậy là muốn thử thách

nàng sao? Đề tài này, hình như không thích hợp để nói với “Quốc sĩ” mới
ra lò như nàng nhỉ?

“Bệ hạ.” Nàng hơi khom người, “Thảo dân chỉ là một kẻ áo vải, không

dám vọng luận đến quốc sự.”

“Quốc sự chỗ nào chứ?” Lão Hoàng đế nheo mắt, “Đây là gia sự của

trẫm.”

“Thiên tử không có việc riêng.” Phượng Tri Vi mỉm cười, đáp một câu

đơn giản.

“Gì cơ?” Hoàng đế ngồi trên chủ tọa, phóng ra ánh mắt sắc như dao.

Phượng Tri Vi đỡ ánh mắt này, biết hôm nay mình không thể tiếp tục

giả ngu được nữa, bèn lặng lẽ thở dài – lão già ơi lão già, rõ ràng trong lòng
ông đã có tính toán từ trước, cớ sao phải khăng khăng làm khó người ta
chứ.

“Hoàng trừ (*) là trọng khí của quốc gia, không thể dễ dàng trao đi,

cũng không thể dễ dàng giành về.” Một lúc lâu sau nàng đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.