HOÀNG QUYỀN - Trang 306

Ninh Dịch quỳ trước mặt ông, đang thấp giọng tạ tội một cách chân

thành.

Phượng Tri Vi nghe được mấy câu cuối cùng của y:”… Lỡ trúng tên

lạc không kịp cứu viện… Nhi thần sơ suất, tự nguyện lãnh tội… Chỉ mong
Phụ hoàng giữ gìn long thể, nghĩ đến muôn dân trong thiên hạ…”

Hay cho một màn hiếu tử tình thâm.

Phượng Tri Vi lẳng lặng đi tới rồi quỳ xuống, Ninh Dịch liếc thấy

nàng, lập tức tâu lên Thiên Thịnh đế: “Thiều Ninh rơi xuống lầu, nhi thần ở
xa không kịp cứu viện, may có Ngụy tiên sinh xả thân cứu giúp. Một kẻ
văn nhân lại anh dũng nhường ấy, nhi thần cảm kích vô cùng.”

Thiên Thịnh đế hài lòng liếc mắt sang phía nàng, Phượng Tri Vi âm

thầm thở dài, đành khiêm tốn tạ ơn: “Điện hạ khen lầm rồi, vi thần thật sự
không dám nhận xằng công lao…”

“Thiều Ninh!” Ninh Dịch đã kịp gọi Thiều Ninh đến. Thiên Thịnh đế

nhìn con gái đầy yêu thương, đáy mắt có vẻ vui mừng vì con gái may mắn
sống sót. Hồn vía Thiều Ninh vẫn còn trên mây, trước câu hỏi tha thiết của
Phụ hoàng, nàng ta chỉ đáp nhát gừng, khóe mắt cũng không ngừng liếc
sang phía Phượng Tri Vi.

Liếc liên tục đến nối Thiên Thịnh đế cũng nhận ra, hết nhìn Thiều

Ninh lại nhìn sang Phượng Tri Vi, đáy mắt lóe lên một tia u ám.

Thi thể của Thái tử được lấy vải lĩnh vàng che lại khiêng đến chờ

Thiên Thịnh đế ra lệnh. Thiên Thịnh đế không hề bước lên, nhắm mắt hồi
lâu rồi nhất tay thở dài: “Hãy quàn tạm trong Đông cung, không cần gọi nội
ngoại thần tiến cung khóc tang.”

Có nghĩa là – không hạ táng theo nghi lễ của Thái tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.