HOÀNG QUYỀN - Trang 36

Lúc này bà ta mới nhớ ra, dù sao thì Phượng Tri Vi vẫn mang thân

phận tiểu thư. Mẹ con bé là chủ nhân chính thức trong phủ này, nghe nói
tính tình cũng dữ dằn lắm...

Nhưng bà ta lập tức lấy lại lòng can đảm - đánh thì cũng đánh rồi, con

bé kia làm gì được mình chứ? Nói thật trước kia nó khôn ngoan khéo léo,
không để người ta nắm thóp, muốn dạy cho nó một bài học cũng không có
cơ hội. Hôm nay thời cơ đã dâng lên tận miệng, lại chiếm được phần lý,
không đánh cũng uổng, chẳng lẽ nó còn có thể thoát được tội "Trộm cắp đồ
ngự dụng" hay sao? Với lại, mình dù sao cũng là thị tì của phu nhân, thuộc
hạng có máu mặt trong phủ, sợ gì mà không dám giáo huấn một đứa lai lịch
bất minh con của một ả đàn bà đê tiện chứ!

Ý nghĩ này mới chỉ lóe lên trong đầu, An đại nương bèn quyết định

đâm lao thì phải theo lao, chỉ thẳng mặt Phượng Tri Vi quát to: "Mau bắt
con bé gan to tày trời dám trộm cống vật này cho ta! Giao nó cho phu nhân
trị tội!"

"Thằng bé này làm gì ở đây thế?!" An đại nương vừa dứt lời, một bà

hầu già bỗng hét ầm lên.

Vừa rồi bà bị cái tát của An đại nương dọa cho giật mình, lùi lại một

bước, đụng vào song cửa mở hờ, thấp thoáng nghe được một tiếng kêu hốt
hoảng rất khẽ bên dưới cửa sổ, quay đầu lại mới phát hiện ra thằng con thứ
của Phượng gia đang ngồi xổm bên dưới cửa sổ.

Lập tức có người ập đến xách cổ Phượng Hạo vào. Phượng Hạo đã sợ

đến tái mét mặt mày từ lâu, lắp ba lắp bắp nói không nên lời. Phượng Tri Vi
nhíu mày, An đại nương lại hớn hở như phát hiện ra kho báu, cất giọng the
thé chất vấn: "Hạo thiếu gia làm gì ở đây? Cũng đến trộm đồ à?"

Phượng Hạo bị cái chữ "trộm" kia dọa cho run rẩy, liếc nhìn Phượng

Tri Vi rồi sợ hãi cúi đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.