HOÀNG QUYỀN - Trang 40

đâu câu tiếp theo nhất định sẽ trách em cứu chị, ai mà ngờ... kết quả lại là
như thế.

Quả nhiên con hai vẫn quý hơn một chút... Thu phu nhân lạnh nhạt

nghĩ, lại nghĩ đến con bé Phượng gia này, thoạt nhìn dịu dàng hòa nhã, giấu
mình trong một góc Thu phủ không tranh không cầu, lặng lẽ sống qua ngày,
nhưng không một ai có thể lợi dụng hai mẹ con nó.

Bà chợt nhớ năm nào cô em chồng dắt hai đứa con quỳ gối trước cửa

phủ, bà đã lệnh cho già trẻ lớn bé trong nhà không ai được báo cho lão gia,
lão gia cũng vờ như không biết. Phượng phu nhân lạnh cóng đến ngất xỉu
ngoài cửa, bấy giờ Phượng Tri Vi chẳng qua mới lên bốn, lại không hề
hoảng hốt, lập tức kéo đệ đệ ra quỳ trên con đường lớn ngoài ngõ. Hai tỷ đệ
im thin thít, chỉ rưng rưng nước mắt chẳng nói chẳng rằng. Người qua
đường chứng kiến cảnh này đều cảm thấy hai đứa bé con hết sức đáng
thương, dừng lại khóc lóc cùng chúng. Mới quỳ được một ngày, Thu phủ từ
chủ đến tớ đã chịu hết nổi sự đàm tiếu của người đời, đành phải đón ba mẹ
con họ vào phủ.

Còn nhỏ xíu đã biết khơi gợi dư luận để gây áp lực lên Thu phủ, lại

biết lựa đúng lúc mẹ mình cảm lạnh mà gây khó dễ, để người ta không có
cớ trách Phượng phu nhân lợi dụng trẻ con để rải đường cho mình. Còn nhỏ
xíu đã nắm vững chừng mực và khôn ngoan giỏi ứng biến cỡ này, về sau
ngẫm lại mới thấy ớn lạnh trong lòng.

Lại nhớ khi mình định gả nó cho con trai của Lưu quản sự, đứa bé này

không hề cự tuyệt lấy một câu trước mặt mình, lại "tình cờ chạm mặt" lão
gia trên đường, chỉ thốt đúng một câu "Tam tiểu thư vừa ý cây trâm ngọc
của Tri Vi, cháu mang sang cho em ấy" khiến lão gia tò mò hỏi đến nguồn
gốc của cây trâm ngọc.

Nàng bèn đáp: "Do Lưu gia đưa tới, hiếm khi thấy em ấy thích một vật

đến vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.