HOÀNG QUYỀN - Trang 42

dù mai sau có đón nàng về nhưng cái tai tiếng đã từng lưu lạc bên ngoài bị
truyền ra, thì nàng cũng không bao giờ tìm được một mối tốt mà gả chồng.

An đại nương mỉm cười khoan khoái, nhổ đi cái gai trong mắt đúng là

chuyện mừng.

Phượng phu nhân có vẻ luống cuống, bà đang định nói gì thì Thu phu

nhân đã đột ngột nghiêng người, gỡ một đóa hoa bằng ngọc quý màu đỏ
trên tóc mình xuống, cài lên tóc mai Phượng phu nhân rồi cười bảo: "Hạo
Nhi còn chưa trưởng thành, Vi Nhi lại không hiểu chuyện lắm. Muội muội
phải nhọc lòng lo nghĩ, có vẻ già đi nhiều đấy."

Một câu "Hạo Nhi còn chưa trưởng thành" vậy mà lại khiến Phượng

phu nhân rùng mình ớn lạnh. Bà hơi nghiêng mặt, đưa tay sờ đóa hoa băng
ngọc kia, ngón tay khẽ run rẩy.

Thế rồi bà cụp mắt xuống, hạ giọng đáp: "Đa tạ tẩu tẩu quan tâm..."

Ráng chiều xuyên qua nhà ngoài rọi vào tận cửa, hắt sáng rực rỡ lên

gương mặt mọi người. Người phụ nữ có tiếng là cương liệt ngời ngời kia lại
rầu rầu ngồi trong một góc tối, ráng chiều rọi lên má bà, tôn lên làn da
trắng như ánh trăng lành lạnh.

Phượng Tri Vi đứng trong ánh hoàng hôn ngày đông, chỉ cảm thấy

manh áo mỏng không xua tan giá rét, không chịu nổi phải thu ống tay áo
chặt hơn nữa. Ánh mắt nàng lặng lẽ lướt qua, đảo tới đảo lui trên khuôn
mặt đẹp đẽ của Phượng Hạo, lại đảo qua đóa hoa bằng ngọc cài trên mái
tóc mẹ. Đóa hoa đỏ ngọc ngà diễm lệ, đè nặng lên tóc xanh đã phai màu,
thấp thoáng lộ ra vài sợi bạc, không thấy mỹ miều mà chỉ thấy tang thương.

Đây là đệ đệ nàng, đây là mẹ nàng.

Phượng Tri Vi cụp mắt, tích tắc sau lại nở một nụ cười, không thê

lương không sầu não, không mỉa mai không phẫn nộ, chỉ là ý cười hết sức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.